Chàng trai vẫn còn ở trong tâm trạng hưng phấn cuối cùng điềm tĩnh
nhìn cô.
Nhan Hàm thở dài một hơi, sau này cô phải trông chừng anh kỹ càng,
không được uống rượu bia nữa.
Xảy ra chuyện lớn đó.
Thế nên cô trở tay nắm lấy lòng bàn tay anh, trực tiếp kéo người đến
trước cửa phòng đối diện, bấm khóa mật mã, thấp giọng nói: “Anh, bây giờ
về nhà ngủ đi.”
Sau đó cô quay đầu nhìn Bùi Tri Lễ hơi tựa vào vách tường cạnh cửa
nhà cô, cô thấp giọng thở dài: “Đàn anh, anh sẽ không cần em chăm nom
chứ.”
Tuy rằng mùi bia trên người Bùi Tri Lễ cũng nồng nặc, cơ mà nhiêu
đó cũng không thật sự đến nỗi khiến anh bất tỉnh nhân sự.
Sau khi hai anh em uống hết số bia mua lúc đầu, Bùi Tri Lễ định đưa
Bùi Dĩ Hằng về nhà, kết quả Bùi Dĩ Hằng đột nhiên nghiêm túc nói với
anh: “Anh, em có bạn gái rồi.”
Bùi Tri Lễ hơi ngớ ra.
Nhưng anh nhớ tới lần trước Bùi Dĩ Hằng đột ngột gọi điện cho anh,
đầu dây bên kia hình như là một nhóm người ra ngoài chơi. Khi đó đáy
lòng anh có chút vui mừng, cuối cùng em trai cũng có bạn cùng lứa, có thể
đi ra ngoài chơi.
“Anh muốn gặp cô ấy không?” Hai má Bùi Dĩ Hằng ửng đỏ, con
ngươi đen óng ánh, biết rõ là bởi vì uống say, nhưng dường như cũng là vì
nhắc tới cô gái mà anh thích.