“Cô thật sự không sao chứ?” Cô gái dâu tây ở bên cạnh đồng tình nhìn
cô.
Dù sao loại ngồi lâu tê chân này, quả thật ai cũng từng trải qua, đều
hiểu mùi vị này.
Nhan Hàm lắc đầu, càng muốn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Tôi không sao.”
Kết quả cô vừa động chân, toàn thân ngã về phía trước, cô động đậy
mới nhận ra, bởi vì ngồi xếp bằng mà nửa người đều tê rần.
Thế mà còn vừa lúc ngã về phía Bùi Dĩ Hằng.
Lần này Bùi Dĩ Hằng trực tiếp đón lấy cô, còn thêm một tiếng thở dài
bất đắc dĩ.
Đầu Nhan Hàm suýt nữa vùi xuống đất, hận không thể lập tức biến
mất trước mặt mọi người. Thế là cô càng cúi đầu thấp hơn, vành mũ lưỡi
trai quả thật che khuất khuôn mặt cô.
Đáy lòng cô thả lỏng một chút, tốt lắm, hiện tại không ai biết mình là
ai.
Cũng không biết người nào, đột nhiên cất tiếng cười, nói: “Cô gái, cô
phải cảm ơn Bùi cửu đẳng đó, chân cô tê rồi, người ta nhiệt tình giúp đỡ
như vậy.”
Lời trêu ghẹo này chọc cười mọi người.
Ai ngờ giờ phút này Bùi Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
“Cô ấy không cần cảm ơn.”
Không biết vì mới vừa trải qua một trận đấu rất dài, trên mặt anh
không còn vẻ lạnh nhạt như trước, ngược lại mang theo mấy phần ngốc