Khưu Qua gật đầu, nếu không phải người gọi điện thoại nói thẳng rằng
công ty sẽ giải quyết thích đáng chuyện này, anh ta quả thật chẳng muốn đi
qua. Dù sao trước đó anh ta đã tranh cãi với Diêu Mã Khắc.
Có một số việc, không chỉ đàm phán là có thể giải quyết.
Nhưng người trong điện thoại nói năng rất thành khẩn, bởi vậy Khưu
Qua mới quyết định đi qua xem thử.
Nhan Hàm cúi đầu xem di động, cô tựa vào cửa kính xe, nét mặt lộ ra
nụ cười. Khưu Qua liếc nhìn một cái, cảm thấy cô gái này sao có thể khinh
suất thế chứ, giờ bọn họ đi tham dự tiệc Hồng Môn, tiệc Hồng Môn đó.
Cô lại có thể cười đến ngọt ngào như vậy?
“Chuyện gì mà vui thế?” Khưu Qua rốt cuộc không kiềm nén nữa, hỏi.
Nhan Hàm giơ di động: “A Hằng sắp về rồi.”
Khưu Qua ngẩn ngơ, giờ mới hiểu được cô đang nói tới ai. Đàn ông
mà, vốn không nhiều chuyện như vậy, sẽ không quan tâm đến nhiều việc
của người khác. Cơ mà Khưu Qua hợp tác với Nhan Hàm được một thời
gian dài, anh ta thực sự coi Nhan Hàm là em gái.
Cô nói đã nói vậy, anh ta thật muốn hỏi hai câu.
Đúng lúc đằng trước gặp đèn đỏ, hơn nữa sáng sớm xe rất đông, một
hàng xe ra ngoài thật dài.
Khưu Qua quay đầu nhìn sang Nhan Hàm, hỏi: “Em và vị thầy Bùi kia
ở bên nhau, có cảm thấy buồn chán không?”
Nhan Hàm chớp mắt, hiển nhiên không hiểu cho lắm, tại sao anh ta lại
hỏi như vậy.