Phòng khách của hai chị em họ sống khá rộng. Các cửa mở hết. Ánh
sáng chan hòa. Chỉ có những món đồ dùng thực sự cần thiết. Quỳnh vẫn
mặc bộ quần áo buổi sáng đi học, mái tóc ngắn rối bù. Máy tính của cô ta
đang chạy, có lẽ trong bài tập lập trình. Quỳnh đưa cho anh cốc nước lạnh:
- Anh tìm thấy bí mật nào về chị họ tôi chưa?
- Một vài điều... - Lưỡng lự đôi chút, Huy nói thẳng - Tôi chỉ muốn biết,
giữa Quỳnh và Minh, từng xảy ra bất đồng hay xung đột nào không?
Cô gái hơi cau mày, nhìn đâu đó xuyên qua vai Huy. Bỗng, nhanh như
chớp, cô đặt lên mặt bàn trước mặt anh hai chiếc ống đồng nhỏ. Một chiếc
rỗng. Một chiếc đựng sáu đồng xu mới tinh. "Chơi trò này với tôi một
chút!". Hơi bất ngờ, Huy vẫn gật. Trò chơi của các cô gái trên xe buýt.
Quỳnh cho anh chạm vào đồng xu. Rồi cô lấy một cái ống đồng ụp xuống
chúng, đưa chiếc ống đó cho anh.
- Bây giờ thì những đồng xu ở đâu? - Cô ta hỏi.
- Trong tay tôi!
Quỳnh gõ mạnh chiếc ống trong tay cô xuống mặt bàn. Những đồng xu
hiện ra. Thoáng ngạc nhiên, Huy nhìn chiếc ống trong tay mình. Nó hoàn
toàn rỗng. Trò chơi lặp lại một lần nữa. Không có gì thay đổi. Các đồng xu
vẫn trong tay Quỳnh. Một cách thản nhiên, Quỳnh lấy lại chiếc trong tay
anh, gõ mạnh. Trong cả hai ống, đều có một chồng sáu đồng tiền xu.
Nhưng, chỉ có hai đồng trên bề mặt là thật. Còn lại, là một lõi đồng hồ nhỏ
và rỗng đáy, được tạo hình như các đồng tiền xếp lên nhau.
- Nếu tôi chú ý quan sát độ dày mỏng của ống đồng trước và sau khi bạn
chụp lên đồng xu, thì sẽ nhận ra bí mật! - Huy nói.
- Chỉ có sự so sánh hay quan sát tinh tế mớikhiến người ta nhận ra chi
tiết thay đổi đáng giá, trong một sự việc tưởng là bấtbiến. Vấn đề nằm ở đó,