THỀ NGUYỀN - Trang 443

Thanh Huyền hạ quyết tâm, lập tức hiểu được nỗi khổ riêng của Thiên

Sắc, biết nàng lại nghĩ đến gã Phong Cẩm lừa đảo kia. Cảm giác ân hận xót
xa dâng lên, không trả lời nhưng đã buông thắt lưng nàng ra.

Mất đi sự trói buộc, Thiên Sắc đứng dậy, vẻ mặt và hành động hệt như

chỉ muốn tránh đi ngay tức khắc. Thanh Huyền thấy nàng định bỏ đi, hoảng
hốt giữ chặt tay nàng: “Không có, không có, Thanh Huyền không lừa
người!” Hắn bật dậy từ trên giường, ôm chặt lấy Thiên Sắc, sắc mặt rất
đáng thương, vội vàng giải thích: “Sư phụ, Thanh Huyền bị bệnh thật mà!”

Thiên Sắc đưa lưng về phía Thanh Huyền, đương nhiên không nhìn

thấy sắc mặt của hắn, chỉ đứng cứng ngắc mặc cho hắn ôm, mặt lạnh lùng
mở miệng: “Nếu bị bệnh thì mau nằm nghỉ ngơi đi, vi sư đã cho ngươi
uống Băng Trà Tử, bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, phải đi khỏi
đây.”

Lời từ chối này quá mức qua quýt lấy lệ, Thanh Huyền vốn đang một

lòng mong ngóng sư phụ nên vừa nghe vậy liền cảm thấy buồn bã, thất
vọng.

“Sư phụ, trước đây khi Thanh Huyền bị bệnh, người đều canh giữ

trước giường, một tấc cũng không rời.” Hắn vùi đầu vào cổ nàng, che giấu
sắc mặt xanh xao, thật lâu sau mới cất tiếng, giọng khàn khàn mệt mỏi đầy
cô đơn, từng câu từng chữ đều thê lương làm lòng người chua xót: “Bây
giờ, sư phụ chỉ đến nhìn xong đi ngay, sợ là bệnh này của Thanh Huyền đã
quá rõ rồi.”

“Ngươi nhiều lần giả vờ đáng thương như vậy, đã không có tác dụng

nữa rồi.” Trái tim Thiên Sắc run lên vì giọng điệu xót xa lòng người kia.
Nàng buộc mình phải cứng rắn, giọng bình thản đè nén sự chua xót, trấn
tĩnh đến cứng nhắc, không rõ là trần thuật hay chất vấn nhưng nét mặt vẫn
bình thản không biết buồn vui, ngay cả giọng điệu cũng mang theo sự lạnh
lùng xa cách: “Ngươi tu thành tiên thân thì vi sư và ngươi sẽ gặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.