THỀ NGUYỀN - Trang 530

Chắc chắn hắn sẽ rất cao to tuấn tú, mặc hỉ phục vào đương nhiên

nhiệt huyết hăm hở, rất ra dáng tuổi trẻ anh tài. Nhưng mà trong mắt nàng,
Thanh Huyền của nàng chẳng qua là một đứa trẻ trong sáng, thiện lương,
hắn có biết hắn đang nói gì, đang làm gì ư? Nói cách khác, cho dù hắn rõ
ràng đã là một nam tử trưởng thành, nhưng tại sao trong mắt nàng hắn mãi
mãi chỉ là một đứa trẻ?

Bắt gặp biểu cảm ngơ ngác hiếm thấy của Thiên Sắc, Thanh Huyền

tuy không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không biết trong mắt nàng mình
vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn cho rằng nàng quá kinh ngạc cho nên đang xấu
hổ, hắn đành phải gãi gãi ót, cười gượng đưa tay chỉ vào cửa ra: “Sư phụ,
cửa ra ở đằng này.”

Nghe thấy hai chữ ‘cửa ra’, tất cả tạp niệm trong lòng Thiên Sắc lập

tức biến mất. “Ngươi nhanh chóng theo cửa này đi ra ngoài đi.” Nàng theo
bản năng đưa tay kéo Thanh Huyền đẩy hắn tới chỗ cửa ra, nhưng lại
không hề nói với hắn tình cảnh khốn khó của mình, ngược lại còn trấn an
hắn: “Vi sư sẽ theo sau ngươi.”

Thanh Huyền cũng không nghĩ nhiều, đang bước theo lối ra rời khỏi

Linh Lung Cục, ba hồn bảy phách của hắn sẽ trở về chỗ cũ. Nhưng đột
nhiên hắn nghe thấy một vài âm thanh, hắn lập tức dừng bước: “Chờ chút
đã, hình như có người tới.”

“Có người?” Thiên Sắc kinh ngạc, bất giác hỏi lại: “Ai tới chứ?”

“Một nữ tử, giờ nàng đang nói chuyện với tiểu sư bá!” Thanh Huyền

tập trung nghe ngóng, nhưng hắn đột nhiên ý thức được điều gì, bèn quay
đầu lại nhìn Thiên Sắc, nét mặt nghi hoặc: “Sao vậy sư phụ, người không
nghe thấy giọng nói của nữ tử kia sao?”

Thiên Sắc gật đầu, đôi mắt đang lẳng lặng nhìn Thanh Huyền lóe lên

chút suy đoán: “Thanh Huyền, hồn phách của ngươi bị nhốt trong Linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.