theo ta bước vào U Minh Ti là đủ rồi, chuyện còn lại đã có Diêm Quân đại
nhân định đoạt, chẳng liên quan tới ta!”
“Ngươi dùng cách này lừa nàng xuống U Minh Ti, không những nàng
ta không thể tìm thấy Tề Tử Như mà còn bị Diêm Quân đại nhân phán tội
nặng vì đã hút máu hơn mười trang nam tử, nàng ta sẽ phải gánh chịu tất cả
cực hình của mười tám tầng địa ngục! Ngươi nhẫn tâm sao?” Vì thu phục
được nữ la sát mà bất chấp thủ đoạn, trong phút chốc Thanh Huyền tức tối,
không kềm chế được lửa giận ngập lòng. Lúc trước, tuy sư phụ đã giảng
giải cho cậu lợi ích của việc thu phục nữ la sát trên con đường tu tiên đắc
đạo, nhưng cậu càng quan tâm đến việc hồn phách Cổ Huệ Nương và Tề
Tử Như cuối cùng có thể gặp được nhau hay không hơn.
Hoa Vô Ngôn cũng chẳng thèm quan tâm bật cười, thậm chí gã còn
hỏi vặn lại: “Nếu nàng ta không vào U Minh Ti mà tiếp tục lang thang bên
ngoài, thì rất có thể nàng ta sẽ giết chết nhiều người hơn, lúc đó ngươi có
thể nhẫn tâm sao?”
Thanh Huyền nghẹn lời, chỉ trong tích tắc thấy Thiên Sắc thờ ơ, bản
thân mình thì không đủ sức ngăn cản, cậu đành phải hét lên với hồn phách
Cổ Huệ Nương: “Cổ Huệ Nương, ngươi đừng theo y, y đang gạt ngươi đó!”
“Thanh Huyền, vô dụng thôi!” Thiên Sắc vươn tay vỗ vỗ vai Thanh
Huyền. Sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng nghiêm trang, tuy đang trò chuyện với
Thanh Huyền nhưng tầm mắt vẫn dán chặt vào Hoa Vô Ngôn, từng lời
nàng nói mạnh mẽ sắc bén: “Tu vi của ngươi quá thấp, nữ la sát kia đã
trúng phải Nhiếp Hồn Thuật của Hoa Vô Ngôn, nàng ta không nghe thấy
ngươi nói gì đâu.”
Trơ mắt nhìn Hoa Vô Ngôn khống chế hồn phách của Cổ Huệ Nương
rồi nở nụ cười khiêu khích ngông nghênh bỏ đi, lòng Thanh Huyền rất khó
chịu: “Sư phụ, có cách nào để Cổ Huệ Nương có thể gặp được Tề Tử Như
không?” Thanh Huyền xoay người lại hỏi Thiên Sắc, thậm chí cậu còn định