THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 29

điện thoại mà lúc nào cũng không gọi được thì có để làm gì?

Đôi chân cậu chạy nhanh trên đoạn đường mưa đông nghẹt người.

Đầu óc cậu rối tung, bốn xung quanh thế nào chẳng còn quan trọng nữa.
Tình yêu thầm kín tuổi thanh xuân mà bấy lâu nay dành cho vị tiểu sư muội
này luôn khiến lòng cậu như lửa đốt và trái tim cậu đập loạn nhịp. Cậu lo
cho cô bạn bé bỏng tội nghiệp vì không thể chịu nổi cơn đói bụng nên sẽ
bất chấp tất cả dầm mưa về nhà mất...

🍀🍁🌺🍀🍁🌺

" Này... Này... Tuyết Xuân... Mở mắt, mở mắt ra đi..."- Thiên Vũ khẽ

lay vai nó.

"Phì... Cậu chẳng có tư cách gì để gọi tôi cả!!!"- Nó hét lên, cả người

nó tỏa ra sự giận dữ đến nảy lửa.

18 tuổi, tuy không còn quá nhỏ nhưng cũng không đủ để hiểu hết sự

đời. Không cha, không mẹ, lại như chú chim non mới tập cất cánh, nó học
hỏi cuộc sống hầu hết qua phim ảnh. Nó cứ ngỡ với hình ảnh đẹp trai giống
y chang như những soái ca trong phim, hắn sẽ không ngần ngại hi sinh bản
thân để lấy cho mình cái mác là ga lăng. Nhưng khổ nỗi, đời mà tốt đẹp
như phim hay ngôn tình thì đời đã chẳng phải đời. Hai người chung một
chiếc ô, nói chuyện vui vẻ, cảnh tượng đẹp đẽ biết bao nhiêu thì đột nhiên
một chiếc ô tô lao tới. Một vũng nước ào ào bắn lên. Hắn chỉ hét lên một
câu rồi nhanh chóng xoay người lại...núp sau lưng nó. Thế là có bao nhiêu
nước bắn lên thì nó lãnh đủ. Người nó ướt như con chuột lột, trông đến là
thảm hại...

Nó tức giận mắng hắn té tát. Dường như nó muốn hắn phải hứng chịu

cảnh bị té nước thảm hơn cả nó. Thực tình, nó chưa bao giờ gặp người nào
như hắn mà...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.