THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 30

Tại sao phải che ô? Để không bị ướt chứ còn sao nữa... Vậy mà giờ nó

ướt hết rồi. Nó dỗi không thèm đi cùng với hắn nữa. Nó đi đầu trần giữa
cơn mưa...

Thực ra mà nói, hắn ghi điểm trong mắt xanh của tụi con gái chỉ dựa

vào 3 bản năng trời phú. Việc khiến tất cả mọi người chú ý vào hắn, nhìn
hắn bằng con mắt yêu mến và ngưỡng mộ là việc quá đơn giản. Vẻ khôi
ngô tuấn tú mà tạo hoá đã kì công tạo ra, tính tình vui vẻ cute vô đối, đến
cả trí thông minh hiếm thấy hắn cũng được ông trời hào phóng ban cho...
Nhưng có cái hắn làm cho người ta tiếc rẻ, đó là sự ga lăng đối với con gái
thì bằng không.

Nhưng thật khó hiểu, ngày hôm nay hắn lại cảm thấy có lỗi vô cùng.

Hắn luôn tự nhắc nhở rằng hắn chẳng có lỗi gì cả, nhưng rõ ràng những
cảm xúc trong lòng hắn lại không cam chịu sự điều khiển của trí não.

Nhìn bộ dạng của Tuyết Xuân, hắn biết, hắn đã sai thật rồi.

Phải... Phải làm gì khi con gái dỗi đây... Ây da, đây quả là một câu hỏi

quá khó khăn đối với hắn mà. Chân tay hắn trở nen lóng ngóng, đầu óc hắn
luống cuống. Hắn chạy với lên chỗ nó, che ô cho nó mà không còn nghĩ
đến bản thân nữa. Mưa rơi ướt đầm cả bờ vai hắn. Hắn chỉ làm vậy, rồi
nhìn nó và kêu lên trong thầm lặng:" Tha thứ cho tôi đi mà! Bỏ qua cho tôi
đi!!!"

Nó chỉ lườm hắn một cái, rồi lại tức giận bỏ lên phía trước. Hắn vội vã

đuổi theo nhịp chân nhanh của nó. Nó đi sang trái, hắn sang trái. Nó qua
phải, hắn cũng qua phải... Xem ra nó không chịu đi cùng ô với hắn nữa.
Phải làm sao đây?

Hắn hạ rõ quyết tâm, chạy đến cạnh nó, quàng tay qua bờ vai bé nhỏ

của nó, kéo nó vào trong ô. Nó bất ngờ ngước lên nhìn hắn, và bất giác bối
rối khi bắt gặp ánh mắt của hắn. Ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, ẩn chứa một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.