THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 57

THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG

THẾ GIỚI

Nguyệt Lưu Quang

www.dtv-ebook.com

Hẹn Hò?

- Hả? Cậu...cậu...nói...nói...- Hắn chỉ lắp bắp được vài từ rồi cứng

họng không tài nào nói nổi nữa. Đúng rồi, có cục tức to đùng tắc nghẹn ở
cổ họng thế kia thì làm sao mà nuốt nổi cơ chứ. Tại sao hắn lại giận dữ như
vậy à? Những kẻ tài hoa thì không bao giờ chấp nhận chuyện có ai đó nói
mình là ngu ngốc. Hắn cũng không phải ngoại lệ mà nổi cơn giận. Không
thốt được ra ngoài thì thôi, hắn lại nghĩ thầm trong bụng:" Hừ, đúng là sỉ
nhục sự tài hoa của mình mà."

- Cả tôi cũng thấy thế đấy!- Đông Quân gập quyển sách lại, thản nhiên

nói mà không mảy may nghĩ đến tâm trạng của hắn.

Hắn mím chặt môi, lồng ngực cố hít thở thật sâu, đảo mắt quét tia laze

lên hai người đó một lượt. "Mình đang tức giận à? Không phải...Mọi lần
tức giận mình có như thế này đâu?" Hắn bỗng giật mình khi lần đầu tiên
trong đời hắn không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Nhưng tại sao
hai người đó lại vào hùa trêu ngươi mình nhỉ? À , hai người đó cùng một
giuộc cũng đúng thôi, bởi trong con mắt của rất nhiều người, hai người họ
vốn đã được trời định là một cặp tiên đồng ngọc nữ, trên trời xuống biển
khắp thế gian đều khiến người ta ghen tỵ. Đông Quân như một vị thần hộ
mệnh vậy, luôn dang rộng đôi cánh bảo vệ cho Tuyết Xuân dẫu đi đến cùng
trời cuối đất. Đầu hắn giờ đây vạn ngàn những ý nghĩ vớ vẩn đâu đâu mà
có nghĩ mãi cũng không tài nào ngộ ra được, mà rõ ràng hắn có trí óc của
một thiên tài. Thomas Carlyle đã nói:"Trái tim luôn luôn nhìn thấu trước
khi cái đầu có thể thấy được." Và rồi hắn nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu hắn nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.