THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 100

Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy.

Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,

Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.

Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,

Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.

Chiếu chăn không ấm người nằm một

- Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.

(Lửa Thiêng)

NHẠC SẦU

Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế!

Chiều mồ côi, đói rét mướt ngoài đường;

Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương.

Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?

Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá.

Chim vui đâu? Cây đã gãy vài cành.

Ôi chiều buồn! Sao nắng quá mong manh!

Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy!

Ai chết đó? Trục xoay và bánh đẩy,

Xe tang đi về tận thế giới nào?

Chiều đông tàn, lạnh xuống tự trời cao,

Không lửa ấm, chắc hồn buồn lắm đó.

Thê lương vậy mà ai đành lìa bỏ

Trần gian sao? Đây thành phố đang quen,

Nhưng chốc rồi nẻo vắng đã xa miền

Đường sá lạ thôi lạnh lùng biết mấy!

Và ngựa đi, đi nhịp đầm, chớ nhảy

Kẻo thân đau, chưa quên nệm đường đời.

Ai đi đưa, xin đưa đến tận nơi,

Chớ quay lại nửa đường mà làm tủi

Người đã chết. - Một vài ba đầu cúi,

Dăm bảy lòng thương xót đến bên mồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.