THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 223

Mơ xa lại nghĩ gần,

Đời mấy kẻ tri âm?

Thuyền nan vừa lẹ bước,

Em thấy một văn nhân.

Người đâu thanh lạ nhường!

Tướng mạo trông phi thường.

Lưng cao dài, trán rộng.

Hỏi ai người không thương?

Chàng ngồi bên me em.

Me hỏi chuyện làm quen:

“Thưa thầy đi chùa ạ?

Thuyền đông giời ôi chen!”

Chàng thưa vâng, thuyền đông,

Rồi ngắm trời mênh mông,

Xa xa mơ núi biếc,

Phơn phớt áng mây hồng.

Dòng sông nước đục lờ.

Ngâm nga chàng đọc thơ!

Thầy khen hay, hay quá!

Em nghe rồi ngẩn ngơ.

Thuyền đi, bến Đục qua.

Mỗi lúc gặp người ra,

Thẹn thùng em không nói:

“Nam vô A-di-đà!”

Réo rắt suối đưa quanh,

Ven bờ, ngọn núi xanh,

Dịp cầu xa nho nhỏ:

Cảnh đẹp gần như tranh.

Sau núi Oản, Gà, Xôi,

Bao nhiêu là khỉ ngồi,

Tới núi con voi phục,

Có đủ cả đầu đuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.