THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 87

VIỄN KHÁCH

Đương lúc hoàng hôn xuống,

Là giờ viễn khách đi.

Nước đượm màu ly biệt,

Trời vương hương biệt ly,

Mây lạc hình xa xôi;

Gió than niềm trách móc.

Mây ôi và gió ôi!

Chớ nên làm họ khóc.

Mắt nghẹn nhìn thâu dạ;

Môi khô hết níu lời...

Chân dời, tay muộn rã...

Kẻ khuất... kẻ trông vời...

Hôm nào như hôm qua

Má kề trên gối sánh?

Anh đi, đường có hoa...

Tôi nằm trong tuổi lạnh,

Buổi chiều ra cửa sổ;

Bóng chụp cả trời tôi!

- Ôm mặt khóc rưng rức;

Ra đi là hết rồi.

(Thơ Thơ, in lần thứ hai)

TƯƠNG TƯ CHIỀU…

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;

Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm

Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;

Đêm bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành;

Mây theo chim về dẫy núi xa xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.