Đây không phải nhẫn trữ vật, nhưng nói nó là nhẫn trữ vật cũng không
sai, bởi vì nó là một cái Linh Thảo viên. Linh Thảo viên, Địch Cửu cũng
biết, còn cao cấp hơn nhẫn trữ vật. Nhẫn trữ vật chỉ có thể cất giữ tử vật,
còn Linh Thảo viên còn có thể cất giữ vật sống. Càng quan trọng hơn, Linh
Thảo viên này có thể đưa vào một ít linh thảo.
Mảnh Linh Thảo viên này rất lớn, cỡ như một sân bóng đá lớn, cao
hơn mười trượng. Ở giữa được phân ra mấy khu vực, chỉ là trong những
khu vực này, Địch Cửu không thấy một gốc linh thảo nào, có lẽ lúc trước
có, nhưng hiện tại cũng chết héo hết rồi.
Đồng thời, Địch Cửu đã hiểu rõ vì cái gì mà chiếc nhẫn này nhìn nhỏ
như vậy. Nhẫn Linh Thảo viên này có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, điều kiện
tiên quyết là đã luyện hóa nó. Địch Cửu đeo linh giới lên ngón tay, đeo
xong nhìn lại không còn thấy cái gì, linh giới hóa màu y như da thịt của
hắn. Nếu không phải Địch Cửu, thật đúng là nhìn không ra.
Trước đó, hắn sở dĩ có thể trông thấy chiếc nhẫn, bởi vì chủ nhân nó
đã vẫn lạc, chiếc nhẫn chỉ dựa theo đặc tính lúc đầu biến hóa. Nếu như chủ
nhân nó còn hồn phách ở đây, vậy cốt giới khẳng định sẽ cùng xương ngón
tay dung hợp lại, xem như thần niệm của hắn, cũng không nhất định có thể
nhìn thấy.
Tiếc nuối duy nhất là, trong Linh Thảo viên này không có bất kỳ vật
gì, linh thạch, pháp bảo, đan dược đều không có.
Địch Cửu nghi hoặc, theo lý thuyết không nên như vậy a. Nếu tu sĩ kia
không có cái gì, hắn tu luyện thế nào?
Nhưng mà loại chuyện này, hắn không còn hỏi Tiểu Thụ Thụ, nó chắc
chắn không biết. Bất kể như thế nào, giờ hắn cũng đã có một chiếc nhẫn trữ
vật.