Dứt lời, anh ra khỏi kho hàng. Đến viện điều dưỡng, vừa mới rẽ vào hành
lang đã thấy A Minh vội vã chạy từ phòng Nghê Gia ra.
Lòng Việt Trạch nặng trĩu.
Một giây sau, A Minh đã chạy đến bên anh: "Không thấy chị dâu đâu".
Sau cùng, còn bỏ thêm một câu: "Thiếu một khẩu súng".
=================
Chương 64
Bóng đêm dày đặc, Mạc Doãn Nhi dựa vào tường, nhìn nhà kho tối tăm,
ánh mắt mơ màng.
Trăng đêm nay rất sáng, hắt vào cửa sổ từng vốc từng vốc ánh sáng bạc, cắt
không gian thành một chiếc hộp tranh tối tranh sáng, kì dị ghê người.
Ả không biết loại thuốc kia rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng cảm thấy nó
đang lặng lẽ phát tán mà không hề có điềm báo trước.
Thật kì lạ, ả đang nhớ về mẹ Trương Lan và Nghê Lạc, còn cả người cha
của ngày rất xa xôi rồi nữa, thậm chí còn nhớ Tống Nghiên Nhi ngu xuẩn
cùng cực. Thật ra, khi đó ả cũng rất hạnh phúc mà?
Mẹ chiều chuộng ả, em trai đối tốt với ả, Tống Nghiên Nhi cũng che chở ả,
nhưng vì sao cuộc sống tốt đẹp như vậy lại không phải là của ả? Vì sao đứa
cháu gái thật sự của nhà họ Nghê lại hiển hiện quanh ả, gợi nhắc cơn ác
mộng của ả mỗi ngày?
Nếu biết trước thì ả đã đẩy Nghê Gia xuống núi cho chết quách lúc đi du
xuân rồi, sau này cũng không có cảnh chân tướng thân phận bị tiết lộ nữa.
Ở nhà họ Tống không tệ, nhưng vẫn mang tiếng con riêng, dù làm gì cũng
không danh chính ngôn thuận như Tống Nghiên Nhi, dựa vào đâu mà kẻ
chịu ấm ức luôn là Mạc Doãn Nhi ả?
Cuộc đời này đã có lỗi với ả trước.