THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 540

Mạc Mặc nhận ra có điều không ổn cũng vùng vẫy theo, Nghê Gia mặt lạnh
tanh giật hết bịt mắt và bịt miệng của bà ta ra. Mạc Mặc vừa thấy Nghê Gia,
toan mắng nhưng khi nhìn thấy khẩu súng cô cầm thì ngay tức thì mặt cắt
không còn hột máu: "Nghê Gia, mày muốn làm gì?".

Nghê Gia nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hai kẻ đó: "Mẹ tôi chết rồi, tôi muốn
tìm vài kẻ chôn cùng mẹ".

Mạc Doãn Nhi giật mình, trong mắt lóe lên nét đau đớn không tin nổi,
giọng run run: "Mày vừa nói gì?".

"Ồ?" Giọng Nghê Gia rất chậm rất nhẹ, pha lẫn sự kinh ngạc, "Mày buồn
à?".

"Sao mẹ lại chết?" Mạc Doãn Nhi đột nhiên hét lên, muốn lao lên, nhưng bị
dây xích giật lại, "Mày lừa tao, mày nói dối".

"Mạc Doãn Nhi, bất kể có phải tự mày ra tay hay không, việc này cũng nhờ
cả vào công của mày nhỉ?" Nghê Gia nhìn xuống ả, "Lúc mày động tay vào
xe của bác Nghê Khả, mày nên nghĩ đến, những người khác trong nhà như
bà nội, mẹ, Nghê Lạc đều có thể ngồi trên chiếc xe đó. Mày không nghĩ đến
điều đó à? Giờ mày đau khổ cho ai xem? Mẹ chết rồi, sẽ không đến nhìn
mày giả vờ giả vịt đâu".

Mạc Doãn Nhi ngân ngấn nước mắt, đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là không
cam lòng: "Vì sao mẹ Trương Lan lại chết? Vì sao ông trời cũng giúp mày?
Rốt cuộc tao kém mày chỗ nào, vì sao lúc nào cũng thua? Người hại chết
mẹ không phải tao, nhất định là mày, tại mày hết. Vì sao người chết không
phải mày?".

Mạc Mặc cũng cay nghiệt ra mặt, ngồi một bên mặc kệ sống chết hùa theo
biện bạch: "Cô ta chết, mày tìm chúng tao làm gì? Đó là số cô ta nên...".

Bà ta đang nói dở, một tiếng súng vang lên làm chấn động cả kho hàng, hòa
cùng tiếng kêu thảm thiết "A! !!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.