THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 116

gió...". Nghê Gia hiểu rồi, cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẹp
đẽ khi gió thổi, vô số những lớp lụa mỏng trên thân váy sẽ tạo nên điệu múa
tuyệt vời nhường nào. Cô khá bất ngờ khi Việt Trạch xem xét nhiều điều
đến thế. Cô nhận chiếc váy từ tay anh, nói cảm ơn, rồi vào phòng thử đồ.
Càng khéo hơn là, chiếc váy dài rất vừa người, như là được đặt may theo
đúng số đo của cô. Nghê Gia bước ra, đám nhân viên bán hàng mở to mắt
tán thưởng, ngay cả Việt Trạch cũng nhướng mắt lên, ánh mắt sâu xa cũng
phải đờ đẫn mất vài giây. Nghê Gia nhìn vào gương, da cô vốn trắng trẻo,
hoàn toàn có thể át được màu trắng của chiếc váy này, bất kể là kiểu dáng
hay chi tiết của chiếc váy đều rất hoàn mỹ, đơn giản nền nã, ngây thơ mà
không mất đi nét quyến rũ. Ban đầu nhìn giống gái ngoan đi học mà giờ đã
giống phụ nữ gợi cảm rồi. Nghê Gia rất hài lòng, vui vẻ cười: "Tôi lấy cái
này!". Việt Trạch thấy cô bất ngờ cười ngọt đến thế với mình, có phần mất
tự nhiên rời mắt ra chỗ khác, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy cái này đi".
Nghê Gia vừa định xoay người đi thay quần áo, nghĩ ra điều gì đó, liền bảo
nhân viên bán hàng: "Tôi thanh toán bộ đồ này, đừng nhận tiền của quý anh
đây". Việt Trạch mím môi rất khẽ, không hề lúng túng, lặp lại: "Chiếc váy
này coi như là quà sinh nhật, hay là em muốn tôi chọn một món quà khác
cho em?". Nghê Gia nghe anh nói thế, cũng không tính toán nhiều, thoải
mái tự nhiên nói: "Nếu đã thế, tôi sẽ vui vẻ nhận. Cảm ơn anh, anh Việt!".
Đôi mắt Việt Trạch sâu thẳm nhìn cô, cảm thấy tính cách cô rất thoải mái,
không làm người khác khó chịu và nặng nề. Anh không nói thêm nữa, theo
nhân viên bán hàng đi tính tiền."Gia Gia, sao cậu cũng ở đây?" Trong cửa
hàng truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc. Nghê Gia ngẩn ra, Tống Nghiên
Nhi? Chẳng phải cô nàng đi dạo phố với Mạc Doãn Nhi sao? Cô nhìn sang,
không phải chứ? Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, hai người tay trong
tay thân thiết tiến đến. Đằng sau còn có cả Nghê Lạc. Nghê Lạc hiển nhiên
không ngờ sẽ gặp Nghê Gia ở đây, vừa lúng túng vừa xấu hổ, đứng sang
một bên. Nhưng Mạc Doãn Nhi không thấy cậu đi đến, còn cố tình gọi cậu:
"Lạc Lạc, em ở đó làm gì? Đến đây mau lên, Nghê Gia đang ở đây
này!"Nghê Lạc vẫn không chịu đi vào, một mình lượn lờ trước cửa hàng.
Mạc Doãn Nhi gọi cậu làm gì chứ, cậu không muốn để Nghê Gia thấy cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.