THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 114

Trạch bước xuống, hơi nheo mắt lại, nhìn khung cảnh đang được bố trí trên
bãi cỏ, rồi mới nhìn về phía Nghê Gia, hỏi: "Tiệc tối nay được bày trên cỏ
à?". Nghê Gia gật đầu."Thế sao em lại chạy ra đây?" Không phải em muốn
tập khiêu vũ sao? Nghê Gia ngượng ngùng cười, nói: "Thực ra, kĩ thuật
nhảy của tôi cũng khá lắm rồi, không cần luyện tập nữa. Nhưng lễ phục dạ
hội của tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, lại không tìm được ai đi dạo phố cùng,
thế nên...". Việt Trạch bình tĩnh nghe hết, khuôn mặt tuấn tú vẫn tĩnh lặng
như không. Nhưng người áo đen bên cạnh lập tức thấy rùng mình, ông chủ
của chúng tôi là để cho cô gọi đến đi dạo phố cùng chắc! Nghê Gia cảm
nhận được ánh mắt sắc như dao của người này, lập tức thấy không ổn, vội
mím môi, chột dạ ngước mắt nhìn Việt Trạch. Anh đứng dưới nắng trưa,
khuôn mặt tuấn tú được mặt trời chiếu rọi rõ nét và rạng rỡ khác thường. Có
lẽ nhờ ánh sáng, thoạt nhìn anh không còn vẻ lãnh đạm nữa, trái lại toát ra
nét biếng nhác thoải mái. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, phảng phất ý cười
mờ nhạt. Nghê Gia nhìn mà không hiểu nụ cười rất khẽ kia của anh có ý gì,
không biết anh cười cô vì được mở mang tầm mắt với mưu ma chước quỷ
của cô, hay tức vì bị cô lừa. Nếu đã không hiểu, cô dứt khoát ra chiều thản
nhiên, nhếch mép lên, cười hì hì đáp trả. Đồng tử của anh hơi co lại, nhìn
khuôn mặt tươi cười không chút xấu hổ của cô. Chừng ba giây sau, anh
xoay người, còn quái gở mở cửa xe cho cô: "Thế lên xe đi nào". Nghê Gia
thoáng sửng sốt, tức khắc ngoan ngoãn nghe lời. Lên xe rồi cô mới phát
hiện, trong xe còn có mấy người đàn ông mặt lạnh như tiền khác đang âm
trầm nhìn cô. Dọc đường đi, Việt Trạch không nói gì, tính của anh là vậy.
Về phần Nghê Gia, cô nghĩ, giá trị lợi dụng của Việt Trạch chính là đi mua
quần áo với cô, buổi tối thì nhảy một điệu với cô, sau đó cô có thể công đức
viên mãn tiễn ông Phật sống này đi rồi. Vì suy nghĩ này, cô cũng không cần
cố tình lấy lòng anh, nên cũng không nói gì. Còn mấy ông anh mặt mày
lạnh tanh lại càng không nói gì. Quãng đường hơn chục phút đi xe trôi qua
trong im lặng. Xe dừng lại tại bãi đỗ xe của khu thương mại cao cấp nhộn
nhịp nhất Bắc Kinh. Lúc xuống xe, người mặc áo đen ngồi đầu tiên xuống
xe trước, chạy sang bên này mở cửa xe cho Nghê Gia. Đây là người đàn
ông bề ngoài thô ráp như đại hán, bên trong lại nhạy cảm như thiếu nữ. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.