THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 140

mất mặt này rồi mà còn dám đẩy trách nhiệm cho người khác à? Chị học cái
thói này ở đâu ra? Tôi thấy loại vô giáo dục như chị không xứng đáng ở cái
nhà này!". Vấn đề giáo dục luẩn quẩn quanh cô suốt mười năm trời kiếp
trước lại quay lại! Cô không xứng đáng ở lại cái nhà này? Đủ lắm rồi! Cô
chịu đựng đủ lắm rồi! Tất cả mọi người đều nói cô vô giáo dục, cô là kẻ
không nên tồn tại trên đời này. Nhưng, trên đời này, người không có tư cách
nói những lời này nhất chính là mẹ ruột của cô. Nghê Gia ngước mắt, lặng
lẽ nhìn Trương Lan, sau phút giây im lặng tẻ ngắt, cô nở nụ cười:"Từ nhỏ
đến lớn, nền giáo dục con nhận được vốn là thứ hạ lưu, mẹ mong đợi gì vào
việc con làm con gái ngoan đây? À, Mạc Doãn Nhi lớn lên bên cạnh mẹ
cũng có gì tốt đẹp đâu! Con đi Thượng Hải chính là vì nó lừa đấy!"Bà nội
bất ngờ ngây người. Trương Lan tức thì thét chói tai: "Chị còn dám nói
láo!". Nghê Gia thấy sống mũi cay cay, run rẩy bật cười: "Đi theo Mạc Mặc
mười tám năm, đến nhà họ Nghê sáu tháng, con vẫn luôn là đứa không có
mẹ sinh, không có mẹ dạy, con vốn vô giáo dục mà!". Trương Lan tức đến
cực điểm: "Chị có biết mình đang nói gì không? Nghê Gia, chị có biết cái
ảnh bừa bãi của chị đã hủy hoại thanh danh nhà chúng tôi không?"."Nhà
các người? Các người?" Nghê Gia dữ tợn cắn răng, bỗng nhiên đau đớn gào
lên: "Bị hủy hoại cùng nhà các người còn có cả tôi nữa!". Trong nhà lặng
im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc."Mẹ động một cái là
so sánh con với Mạc Doãn Nhi. Mẹ, con với nó có thể so sánh ư?". Nghê
Gia vốn tưởng trái tim mình đã tê dại, nhưng giờ phút này lại đau nhức như
bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua. Cô hận bản thân mình, hễ đứng trước mặt
người nhà là lại yếu đuối kỳ lạ. Cô nào có muốn thế, nhưng nước mắt
không nén nổi nữa, cứ thế chảy ào ào. Giọng cô khản đặc lại nghẹn ngào,
giống như tâm tình tuyệt vọng và bi thương của cô lúc này:"Từ khi Mạc
Doãn Nhi còn bé mẹ đã nói, nó là công chúa nhà họ Nghê, là báu vật trời
ban cho mẹ. Nhưng mẹ có biết Mạc Mặc nói gì với con không? Nhặt được
trong đống rác! Một đứa bé nhặt trong đống rác ra, mẹ nghĩ nó tốt đẹp được
đến đâu?""Các người lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, được,
hôm nay con so lại cho các người xem!"."Nó sống như công chúa ở nhà họ
Nghê, không lo cái ăn cái mặc, không thiếu thứ gì; con sống cùng mẹ ruột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.