THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 340

Cô ta bị những bàn tay chạm vào đến phát đau, vừa nghĩ đến việc những kẻ
này muốn làm với mình, cô ta đã chết khiếp.

Cô ta là cô chủ nhỏ nhà họ Ninh, sao có thể bị bọn đàn ông không biết lôi
từ đống rác nào ra cưỡng bức?

"Các người có biết tôi là ai không? Sao các người dám đối xử với tôi như
thế? Mẹ và anh tôi nhất định sẽ không tha cho các người!". Ninh Cẩm
Nguyệt vừa khóc vừa gào, song một gã đàn ông đã bóp miệng cô ta ra, cầm
một lọ nước dốc vào. Cô ta không phải kẻ ngu ngơ, đương nhiên biết nước
này có vấn đề.

Ninh Cẩm Nguyệt bị sặc, ho rúc lên từng đợt, giờ mới phát hiện ra chiếc
máy quay đặt ở phía đối diện. Cô ta chấn động, bị ép uống thuốc rồi, sau đó
lẽ nào cảnh cô ta không tự chủ được mà hứng tình giao hoan với lũ đàn ông
đáng khinh này cũng sẽ bị quay lại?

"Đừng!" Ninh Cẩm Nguyệt kêu gào thảm thiết, dùng toàn lực giãy ra ngoài,
nhưng dù có làm gì cũng chỉ phí công, Ninh Cẩm Nguyệt thấy trong lòng
tràn ngập tuyệt vọng và nhục nhã, phẫn uất và không cam chịu.

"Đừng, cứu tôi với! Cứu với!" Ninh Cẩm Nguyệt cả giọng khóc òa lên, sợ
hãi đến mức run bần bật cả người. Cô ta trút bỏ hết tất cả niềm kiêu ngạo
trước kia, cầu xin, "Các người muốn gì, xe nhà hay tiền, các người muốn gì
tôi đều cho hết, cầu xin các người đừng làm thế, đừng làm thế!".

Mấy câu này hình như có hiệu quả, những gã vây quanh đột ngột bỏ hết tay
trên người cô ta ra. Ninh Cẩm Nguyệt như được đại xá, cuống quýt vơ lấy
áo choàng bọc mình lại: "Có thuốc giải đúng không? Cho tôi, cho tôi với!".

Đúng lúc này, tiếng cửa mở vang lên.

Ninh Cẩm Nguyệt ngây ra, hóa ra không phải lời cầu xin của mình có tác
dụng, mà là vì có người quan trọng đến.

Cô ta quay đầu nhìn sang, thấy người bước từ bên ngoài vào, là...

Việt Trạch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.