THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 339

Ninh Cẩm Nguyệt ngồi thụp xuống ghế, không dám tin vào hai mắt mình,
còn chưa hoàn hồn, Mạc Doãn Nhi đã gọi điện thoại đến, đầy vẻ khoe
khoang và xấc xược: "Quên nói cho cô biết, tôi đã lén đánh tráo thuốc của
cô. Đúng rồi, phiền cô về nói với mẹ cô một tiếng, với ngón nghề vụng về
như thế mà sao bà ta vẫn có thể lăn lộn bao năm trên thương trường nhỉ? Có
điều cũng phải phiền cô cảm ơn bà ta hộ tôi, nói nhờ phúc của bà ta, tôi và
cậu con vàng con bạc của bà ta thật sự sung sướng đến mất hồn!".

Dứt lời, không chờ Ninh Cẩm Nguyệt đáp lại, ả đã cười khanh khách dập
máy.

Ninh Cẩm Nguyệt mặt sầm sì như trời sắp đổ mưa rào, bấm máy gọi lại
nhưng điện thoại đã tắt máy. Nghê Gia không uống viên thuốc kia, không
xảy ra chuyện gì, còn Mạc Doãn Nhi thì lại quấn quýt trên giường với anh
trai cô ta.

Ninh Cẩm Nguyệt cuống lên, họa lớn rồi, nhất định sẽ bị mẹ mắng chết
mất, biết vậy nghe lời mẹ nói từ đầu cho rồi. Nhưng quan trọng là hiện giờ
cô ta không thể lên đó đối chất với Mạc Doãn Nhi, bằng không anh trai biết
thì chắc chắn sẽ nổi giận, nếu còn bị Mạc Doãn Nhi xúi bẩy thêm vào, nhất
định quan hệ của mọi người trong nhà sẽ càng căng thẳng.

Ninh Cẩm Nguyệt lo lắng đứng đó chừng mươi phút, cuối cùng vẫn khoác
áo choàng, quyết định lên tầng trước, chờ khi bình tĩnh lại sẽ gọi điện cho
mẹ báo cáo tình hình.

Nhưng lúc cô ta rẽ vào hành lang trước mặt, mấy người đàn ông áo đen mặt
mày lạnh tanh nhanh chóng vây quanh. Bị khăn bông tẩm thuốc mê liều cao
bịt mũi, cô ta giãy vài cái rồi ngất đi.

Ninh Cẩm Nguyệt tỉnh lại giữa những cái vầy vò thô bạo, áo choàng bị mở
rộng, trước mắt hiện ra khuôn mặt đáng khinh của mấy gã đàn ông.

Ninh Cẩm Nguyệt thét lên vì sợ, ngã nhào về phía sau, thụt lùi lại muốn
chạy, nhưng bốn năm gã đàn ông đã giữ lấy cô ta, cô ta trốn đi đâu được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.