THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 430

Việc xảy ra đêm đó đã làm Nghê Gia quyết tâm, lần này nhất định phải chủ
động ra tay.

Lúc Nghê Gia quay lại phòng bệnh, Việt Trạch đang im lặng ngồi đó, nhắm
mắt lại, trên vầng trán tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi.

Rõ ràng cô đã rón rén đi rồi mà anh vẫn cảm nhận được, từ tốn mở mắt ra,
ánh mắt bình tĩnh chiếu thẳng vào cô.

"Sao anh nhìn em thế?"

"Không sao cả." Anh đứng dậy, nắm tay cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ lưng cô,
như thể trong lòng có chuyện gì đó, nhưng một lúc sau lại chỉ thốt ra một
câu rất bình thường: "Uống nước không?".

Nghê Gia gật gật đầu. Việt Trạch xoay người đi rót nước cho cô, đúng lúc
này cửa phòng bệnh mở ra, Tống Nghiên Nhi bước vào.

Nhìn thấy Tống Nghiên Nhi, Nghê Gia sửng sốt, nhưng nhìn cô nàng mặc
quần áo bệnh nhân, có lẽ đại nạn không chết rồi.

Nghê Gia vốn tưởng cô nàng đến tìm mình, nhưng Tống Nghiên Nhi chỉ hờ
hững liếc cô một cái rồi nhìn sang Việt Trạch bên cạnh. Cô nàng vặn vặn
tay, có phần ngượng ngập: "Cảm ơn anh đã cứu em".

Việt Trạch đang rót nước, chỉ thờ ơ nhìn cô nàng một cái rồi quay đi đưa
cốc nước cho Nghê Gia. Nghê Gia cầm cốc ngoan ngoãn uống nước, nhưng
lòng hiếu kì đã trỗi dậy.

Tống Nghiên Nhi cũng nhận ra Việt Trạch không nhớ gì, mặt đỏ ửng, chậm
chạp nói: "Ở Macau, anh đã cứu em từ dưới biển lên, nếu không có anh, em
đã chết rồi".

Việt Trạch không hề để ý, thành thật nói thẳng: "Tôi để cô ở bờ biển, sau đó
ai cứu cô thì tôi không biết".

"Nhưng em biết là anh." Tống Nghiên Nhi cố chấp lúng túng nói, giọng lí
nha lí nhí. Nghê Gia nghe thấy, không biết Việt Trạch có nghe thấy không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.