THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 439

Nên khi xe dừng lại, Nghê Gia tháo dây an toàn, nhưng không xuống xe mà
bất thình lình nhào vào lòng anh.

Anh ôm lấy cô, sửng sốt: "Sao thế?".

Nghê Gia dịu dàng nói: "Không sao cả, chỉ là đã đến lúc nói cho anh nghe
một số việc trong lòng em rồi".

Việt Trạch không khỏi căng thẳng, vừa bất an vừa chờ đợi. Anh không cần
bất cứ điều gì, anh chỉ chờ cô có thể mở rộng lòng mình, nói những đau khổ
trong tim cho anh nghe, chỉ chờ cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh, dựa vào
anh.

Giọng cô rất nhẹ, thậm chí còn hơi run rẩy: "Từ nhỏ đến lớn, em đã phải
chứng kiến hình ảnh ghê tởm của Mạc Mặc và rất nhiều người đàn ông.
Trong quá trình trưởng thành, luôn có kẻ xấu muốn em... nên em mới học
võ để tự bảo vệ mình. Nhưng đêm hôm đó bị trói trên thuyền, toàn thân
không còn sức lực, nhìn thấy nhiều tên đàn ông như thế, mặt mũi kinh tởm,
lời nói hạ lưu", cô chậm chạp thì thào, anh trầm mặc nhẫn nhịn, nắm chặt
bàn tay, "em cứ nghĩ sẽ bị...". Nghê Gia khẽ run lên, "Bọn chúng đi rồi, em
nghĩ lại mà vẫn sợ hãi. Mãi đến khi nhìn thấy anh, em mới hoàn toàn thả
lỏng, có cảm giác may mắn và ấm áp chưa từng có, khi đó em thầm nghĩ
muốn gần anh hơn. Nhưng trong tiềm thức em vẫn có mâu thuẫn, nên đừng
trách em được không?".

Tay anh nổi gân xanh, cơ thể cứng ngắc vì giận, khi nghe đến vài câu sau
cùng mới dần dần dịu đi.

"Sao anh lại trách em?" Anh ôm cô, áp má vào mái tóc cô, tuy anh hận
những tên đó, nhưng giờ phút này điều quan trọng nhất là sự mở lòng của
cô.

Anh ôm lấy vóc dáng mềm mại, cảm thấy lòng mình cũng mềm theo, thở
dài khe khẽ: "Là lỗi của anh. Lúc đó em đang ốm, tâm trạng lại bất ổn, anh
không nên mất kiềm chế như thế".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.