THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 497

nhìn chằm chằm Ninh Trung Kì, người đàn ông này vẫn giống y như trong
bức ảnh du xuân của Trương Lan, ngoài trừ cái bụng bia thì không thay đổi
gì cả.

Ninh Trung Kì hết sức bình thản: "Đổi thân phận? Cháu là đại tiểu thư nhà
họ Nghê? Hôm nay lần đầu tiên gặp cháu, quả nhiên đáng yêu như mọi
người vẫn khen. Nhưng chúng ta chắc hẳn chưa từng gặp nhau?".

"Lúc chú và Mạc Mặc ở bên nhau, cháu còn nhỏ. Tất nhiên chú không
nhớ." Nghê Gia tủm tỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh toát: "Chẳng qua chú
Ninh à, vợ chú hung dữ như thế, trẻ trung trai tráng đi ăn vụng cũng chẳng
sao. Nhưng giờ đã bằng này tuổi còn cặp kè với phụ nữ có chồng, đúng là
già còn mất nết".

Mặt Ninh Trung Kì xám ngoét.

Ông ta làm quan chức nhiều năm thế rồi, lần đầu tiên có người dám mỉa đểu
ông ta háo sắc vô sỉ sợ vợ.

Ông ta không thể nổi cáu với cô, chỉ cười gượng đôi tiếng: "Con bé này,
quả nhiên là thiếu lễ phép".

Nghê Gia nhướng đôi chân mày thanh mảnh: "Hai người lén lút chạy đến
đây hẹn hò, đương nhiên là có lễ phép".

"Chúng tôi bị chị lừa đến." Mạc Mặc cuống lên, buột miệng nói ra xong lại
thấy ánh mắt Nghê Gia lóe lên như hồ ly, mỉm cười: "Nếu quang minh
chính đại không có chuyện gì, sao bà có thể bị tôi lừa đến đây được?".

Giờ Mạc Mặc mới biết mình mắc mưu, lập tức bớt hung hăng: "Nghê Gia,
chị gửi tin nhắn lừa tôi đến đây, chị lại muốn làm gì?"

Màn chiếu đã bắt đầu hiện lên hình ảnh và nhạc nền, giọng nam trong đoạn
phim tài liệu đang giới thiệu về lịch sử phát triển của doanh nghiệp một
cách bình tĩnh mạnh mẽ. Ngọn đèn rọi tới từ sau lưng Nghê Gia, làm nổi
bật ánh mắt lạnh lùng u tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.