THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 553

Ngoài ra, cô còn một tâm nguyện nữa, viết một bộ phim về mẹ, giờ bắt đầu
có ý tưởng rồi.

Lúc rảnh rỗi cô sẽ gọi điện thoại cho Nghê Lạc hỏi thăm tình hình. Sau vụ
tai nạn giao thông của mẹ, cậu cũng có vệ sĩ đi theo, đều là người Việt
Trạch giới thiệu nên Nghê Gia rất yên tâm.

Trong khoảng thời gian này, Nghê Lạc phải chỉnh đốn lại Hoa thị, nên càng
cần chăm sóc đặc biệt hơn. Nghê Gia cũng chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm vài
câu, mỗi khi gác máy, cô đều không nén nổi nụ cười trên môi, kiếp này rõ
ràng khác kiếp trước mà.

Thật sự rất khác.

Chân của Nghê Gia cũng bình phục rất nhanh, đã được tháo bột.

Vì trước đó Việt Trạch luôn ở bên cô nên công việc bị dồn ứ lại, mấy hôm
nay phải bận rộn xử lý công việc, nhưng anh cũng thường xuyên mang tài
liệu đến vừa làm việc vừa chơi với Nghê Gia.

Nghê Gia cười anh lo xa, khó khăn lắm mới đuổi được anh đi.

Hôm nay, lúc đi ngang qua tấm gương, Nghê Gia liếc nhìn vết sẹo hồng
hồng trên bắp chân mình. Có lẽ sẽ mờ đi, nhưng tiệc đính hôn cuối tuần sau
cô không thể mặc lễ phục dáng ngắn rồi.

Đúng lúc này cô thấy Việt Trạch xuất hiện trước cửa.

Nghê Gia lập tức nhoẻn cười, nhìn anh rồi lại nhìn gương, oán thán làm
nũng: "Anh xem, chân em có sẹo rồi, không thể mặc lễ phục ngắn được
nữa".

Cô chờ anh đáp lại, nhưng chỉ nghe tiếng cửa khóa đánh cạch một cái.

Cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy nửa bên mặt của Việt Trạch, nét mặt bình
tĩnh không có chút cảm xúc nào, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chưa bao giờ anh như thế trước mặt cô.

Nghê Gia đương nhiên đoán ra có chuyện không ổn, hỏi: "Sao thế?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.