THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 554

Việt Trạch xoay người sang nhìn cô, thản nhiên như anh của ngày xưa, như
anh lúc chưa từng qua lại yêu đương với cô: "Anh và ông nội đã thương
lượng rồi, cảm thấy chờ em hoàn toàn bình phục đã rồi mới tiếp tục tổ chức
lễ đính hôn".

Nghê Gia vừa tiếc nuối vừa sốt ruột, nhưng nghĩ có lẽ là quyết định của ông
nội, anh cũng khó xử nên tiến lên, khoác tay anh, dịu dàng ngẩng đầu nhìn
anh: "Thật ra em đã khỏe rồi, nhưng cứ nghe lời ông vậy".

Việt Trạch nhìn cô, mấy ngày nay thần sắc cô đã tươi tỉnh hơn nhiều, gương
mặt hồng hào, đôi mắt cũng long lanh hơn. Anh thấy lòng nhói đau, nhưng
vẫn không nhịn được đưa tay xoa xoa bờ má mềm mại của cô.

Cô ngoan ngoãn mặc cho anh vuốt ve, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh,
dáng vẻ hệt như lúc bình thường ở bên anh, đơn giản ngây thơ, như thể chỉ
liếc mắt một cái đã thấy hết nội tâm cô.

Nhưng anh phát hiện ra, anh chưa từng nhìn thấu cô.

Nghê Gia thấy đôi mắt anh lạnh ngắt thì nghi hoặc chau mày, áp tay lên
khuôn mặt góc cạnh của anh: "A Trạch, anh sao thế?".

Anh nhìn cô chăm chú một hồi, đột nhiên nhếch khóe môi, nhưng trong đôi
mắt sâu thẳm không có bất cứ ý cười nào: "Còn nhớ chính em từng nói, cho
dù xảy ra chuyện gì cũng không giấu trong lòng, sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho
anh biết không?".

Nghê Gia sửng sốt: "Nhớ chứ".

"Vậy, em có gì muốn nói với anh không?"

Nụ cười trên mặt Nghê Gia tắt ngấm, cô lùi lại về phía sau một bước theo
bản năng cách anh một khoảng.

Bàn tay anh đang vuốt má cô cũng lơ lửng giữa không trung.

Việt Trạch chậm rãi rút tay lại, nhìn cô. Vẻ đề phòng của cô làm anh tổn
thương, nhưng anh vẫn vờ như không, trong đôi mắt sâu xa không gợn lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.