10000 tiền đồng, một gia đình bình thường một năm thu nhập khoản năm
mươi tiền vàng, để duy trì sinh hoạt một gia đình một năm, cần khoản ba
mươi tiền vàng.
Bốn nước đều có tiếng nói thông dụng riêng, nhưng ở mỗi nước, tại một
số thành thị lớn và các quý tộc đều thông dụng tiếng giáo đình. Câu chuyện
xưa của chúng ta bắt đầu từ một tòa thành nhỏ ở phía bắc Thiên Kim đế
quốc gọi là Ni Nặc.
Ni Nặc thành, là một tòa thành nhỏ phía bắc tỉnh Nặc Hành thuộc Thiên
Kim đế quốc trên Thiên Nguyên đại lục, ngày ngắn đêm dài, thời tiết giá
suốt năm. Ơ đây mọi người đại đa số sinh sống bằng đánh cá ở cạnh một
băng hải nhỏ. Băng hải hàng năm có rất nhiều tảng băng nổi, ở đó đầy đủ
hải báo, hải sư mà nhiều nhà quý tộc thích.
Mây đen thong thả bay lượn trên bầu trời như sắp mang đến một cơn gió
tuyết. Có một vài người quần áo rách rưới quy tụ trong một ngỏ tắt âm u tại
thành Ni Nặc. Trong đó một người trung niên trên trán có một vết sẹo đao
đang căm tức nhìn một bé gái khoản 12, 13 tuổi mắt to đen, quần áo đơn
bạc. Bé gái khá gầy, sắc mặt hơi vàng bị bộ tóc dài che mất phân nữa nên
không thấy rõ dung mạo, toàn thân run run vì lạnh, mắt to sáng sợ hãi nhìn
người trung niên.
"Bịch -" Người trung niên vung chưởng đánh ngã cô bé trên mặt đất,
phẫn nộ mắng: "ngươi, nha đầu đáng chết, đồ ngu si, chỉ một nhiệm vụ đơn
giản cũng không hoàn thành, nếu không phải A Ngốc kéo ngươi trở về,
ngươi chắc đã đi theo lão thái thái đó, ta lúc trước thật sự là bị mù mắt, mới
thu lưu một phế vật như ngươi, hàng ngày chỉ biết ăn, cái gì cũng không
làm."
Một bé trai, cao hơn cô bé một chút, đứng cạnh người trung niên vội tiến
lên đở cô bé đang run rẩy đứng lên, cẩn thận lau đi một tia máu đang chảy
trên khóe miệng cô bé, nhìn người trung niên ngu ngơ nói: "Lê thúc, xin
ngài tha thứ cho nha đầu lần đầu, đợi chút nữa tôi, tôi dắt thêm vài con cá
nữa về."
Lê thúc hừ một tiếng, nhìn đứa bé trai gương mặt ngốc nghếch, cũng có
đôi mắt to đen, thanh âm hòa hoãn một ít, nói: "A Ngốc, mỗi lần ngươi đều