- Ta xuất 40 vạn kim tệ.
Nham Thạch ngẩn người, quay đầu nhìn A Ngốc. A Ngốc kiên định
hướng hắn gật đầu. Nham Thạch tán dương cười, toát ra thần sắc đã hiểu.
A Băng bên cạnh A Ngốc đột nhiên viết lên tay hắn:
- Ngươi muốn cứu nàng sao? Như vậy sợ rằng sẽ rất khó rời khỏi đây.
Từ bỏ đi.
A Ngốc lắc đầu, truyền âm nói:
- Không, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Ta muốn cứu Miêu nữ này, nếu
phải làm nô lệ thì phải chịu khổ cực thế nào a!
A Băng có chút hừ lạnh, tại trên tay hắn viết:
- Ngươi có thể cứu một người chứ không thể cứu tất cả. Theo ta được
biết, nơi này đấu giá nữ nhân, tuyệt đối không dưới 100 người.
A Ngốc thất thần, đúng vậy! Lúc này ta có thể cứu Miêu nữ này, nhưng
lần tới thì sao chứ? Nữ nhân khác tiếp tục bị đấu giá ta còn có thể cứu sao?
Phải như thế nào thì chuyện này mới không xảy ra nữa chứ?
Kim Sóng hơi kinh ngạc nhìn A Ngốc, nói:
- Hảo, vị khách quý này xuất 40 vạn kim tệ, còn có khách quý nào xuất
ra giá cao hơn không?
- 41 vạn.
Một tiếng hô giá vang lên, có lẽ Miêu nhân này quả thật có lực hấp dẫn
rất mạnh, giá cả hô lên liên tiếp. Trong chốc lát, giá đã nâng đến ngoài 50
vạn.
A Băng viết trên tay A Ngốc, nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn cứu nàng, sẽ phải xuất ra giá không nhỏ,
chút nữa thôi giá sẽ nâng lên rất cao đó.
A Ngốc do dự một chút, lần nữa giơ lên thẻ bài, hô:
- 100 vạn.
Toàn trường nhất thời xôn xao, tại trong mắt các khách quý ngồi đây,
mặc dù Miêu nhân cũng coi như kỳ vật, nhưng cũng tuyệt không đáng giá
đến 100 vạn kim tệ, thanh âm hô giá nhất thời biến mất.
Kim Sóng cao giọng hỏi ba tiếng, chỉ hướng A Ngốc nói:
- Hảo, thành giao 100v kim tệ. Miêu nữ này thuộc về khách quý số 36.