Tên thủ hạ thở hổn hển nói:
- Đại…đại nhân! Câu lạc bộ đêm Ám Hào bốc cháy, hỏa thế tựa hồ rất
lớn, từ chúng ta bên này cũng có thể thấy rõ. Ngài…ngài mau đi xem một
chút đi.
Hoắc Đốn trong lòng kinh hãi, câu lạc bộ đêm Ám Hào có thể nói là
nguồn thu chính của hắn, hao phí gần mười năm tâm huyết mới có quy mô
ngày hôm nay, trở thành sòng bạc đệ nhất Hắc Ám thành.
Cuống quít, hắn quay đầu nhìn về phía Miêu nữ. Miêu nữ trong mắt hàn
mang lóe ra, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lửa sẽ không tự dung bốc cháy, đi, chúng ta đi trước xem một chút.
Đem theo tất cả các cao thủ, hết thảy cẩn thận chút.
Nhìn Miêu nữ tỉnh táo, Hoắc Đốn tâm buông xuống một ít, phân phó thủ
hạ:
- Mau, triệu tập mọi người lại đây tập hợp tại đình viện. Nhớ kỹ, không
được kinh động Thành Chủ đại nhân. Gác vệ đều điều đi cho ta, ta cũng
không muốn có tên vô dụng nào chứng kiến cái gì, ngươi hiểu được không?
- Vâng, Tử Tước đại nhân.
Gã thủ hạ ứng tiếng, xoay người chạy đi truyền lệnh.
Hoắc Đốn xoay người lấy trường kiếm khảm bảo thạch trên vách tường
xuống. Thanh kiếm này hắn lấy được từ tay một Luyện kim thuật sĩ cấp bậc
đại sư, kiếm dài ba thước nhị tấc, không cần tận lực thúc dục, thân mình
mang hơi thở thần thành. Nghe nói là do một gã bạch y tế tự gia tăng thần
thánh ma pháp, có năng lực khu trừ hết thảy tà lực.
Lúc đầu khi hắn cầm thanh kiếm này cũng tự cảm thấy buồn cười, lấy sự
tình bản thân lại đi dùng thanh kiếm này nghe có chút châm chọc.
Kiếm nắm nơi tay, hơi thở thần thánh nhập vào cơ thể, nhất thời làm cho
Hoắc Đốn tâm thần yên ổn không ít.
Miêu nữ nhìn trường kiếm trong tay Hoắc Đốn, trên mặt toát ra một tia
chán ghét, cau mày nói:
- Ngươi như thế nào lại dùng loại này kiếm?
Hoắc Đốn cười khổ nói: