THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 1282

để ta đi gặp ư?”

“Tuyệt đối đáng!” Tưởng Văn Hoán gật đầu khẳng định: “Tuy tuổi còn

trẻ, lại là một nữ tử, nhưng đầu óc và tầm nhìn của cô nương ấy khiến tôi
không thể không khâm phục. Dường như cô nương ấy biết chủ nhân thực sự
của hiệu buôn chúng ta là công tử, đồng thời rất kính trọng và tò mò về công
tử. Nếu công tử có thể thu nạp cô nương ấy vào dưới trướng, chắc chắn sẽ
như hổ thêm cánh.”

Vân Tương nghĩ một lát rồi phì cười: “Ngươi theo ta đã lâu, đúng là lần

đầu tiên tiến cử nhân tài với ta, chỉ dựa vào chuyện này ta cũng phải đi gặp
nàng ấy. Nhưng hiện giờ ta không có thời gian, đợi ta từ biên quan trở về rồi
tính nhé.”

Tưởng Văn Hoán thoáng lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì

thêm, chắp tay cáo từ. Y vừa đi chưa được bao lâu, Vân Tương đã thấy
Trương Bảo dẫn theo một đứa trẻ chừng sáu, bảy tuổi bước vào, vừa vào cửa
đã cười tâng công: “Công tử xem ta đưa ai tới này!”

“Tiểu Giai!” Vân Tương mừng rỡ mỉm cười. Đứa trẻ kia bước tới trước

mặt gã, cung kính khom lưng chào: “Con chào Vân thúc thúc!”

Vân Tương cười cười vỗ vai cậu, quý mến khen: “Vừa mới đi học mấy

ngày quả nhiên đã khác hẳn! Nhưng trước mặt Vân thúc thúc, cháu không
cần phải đa lễ như vậy.”

Cậu bé thở phào, vẻ mặt ngập tràn niềm vui sướng và hân hoan vì lâu

ngày mới gặp lại. Từ lúc gã đưa cậu đến chỗ người khác gửi nuôi, Vân
Tương hiếm khi được gặp cậu bé, hiện giờ lại sắp phải đi đến biên thùy xa
xôi, nói không chừng còn gặp lại cha đẻ của Giai Giai. Nghĩ tới đây, vẻ mặt
Vân Tương đượm buồn, gã nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu bé, tần ngần
hỏi: “Nếu một ngày nào đó Vân thúc thúc… làm chuyện gì tổn thương cháu,
cháu có tha thứ cho thúc thúc không?”

Giai Giai cười ngây ngô hỏi: “Vân thúc thúc sao lại tổn thương cháu

được?”

Vân Tương cười gượng: “Ta nói là nếu như.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.