THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 1297

Võ Thắng Văn tức tối chắp tay với Vân Tương và Triệu Văn Hổ, định

lên tiếng xin lỗi, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, tiếp đó có
một viên tướng trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi, thở phì phò như trâu loạng choạng
lao vào, vừa vào cửa đã quỳ phục xuống đất, dập đầu liên tục với cha con
Võ gia, luôn miệng nói: “Thuộc hạ đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Xin Võ
soái trị tội!”

“Võ Trung!” Võ Thắng Văn nhận ra ngay người vừa xuất hiện, vội

quát: “Không phải ta sai ngươi hộ tống Minh Châu đến Bắc Kinh sao? Tại
sao lại trở về một mình?”

“Đại ca! Tiểu đệ đáng chết!” Võ Trung đầy vẻ tự trách, khấu đầu lia lịa.

Cha con họ Võ vặn hỏi, y mới hổn hển kể lại chuyện quận chúa Minh Châu
và con gái bị bắt cóc ở Thập Lý Ba, cuối cùng nói: “Tiểu đệ đã hỏi qua lai
lịch của phỉ đồ, y tự xưng là Thiên Môn công tử.”

Mọi người vừa nghe đều biến sắc mặt, đổ dồn ánh mắt về Vân Tương.

Chỉ có Võ Thắng Văn vẫn chưa biết lai lịch của Vân Tương, giậm chân truy
hỏi Võ Trung: “Họ có để lại dấu vết gì không?”

Võ Trung lắc đầu đáp: “Sau khi tiểu đệ hồi phục, đã sai người đi tìm

xung quanh mấy chục dặm ở Thập Lý Ba, nhưng không hề phát hiện dấu vết
gì, đành phải để các huynh đệ ở đó tiếp tục tìm kiếm, một mình đệ trở về
báo tin cho đại ca.”

“Khốn kiếp!” Võ Thắng Văn một cước đá văng Võ Trung rồi quay

người đi mất. Võ Diên Bưu vội quát gọi: “Con định đi đâu?”

“Thập Lý Ba!” Võ Thắng Văn đầu không ngoảnh lại đáp: “Con phải

đích thân đi tìm Minh Châu và Kiều Kiều trở về, phanh thây xẻ thịt tên
Thiên Môn công tử Tương đã bắt cóc họ!”

“Đứng lại!” Võ Diên Bưu đập bàn đứng lên: “Hiện giờ Ngõa Thích

đang lăm le ngoài thành, sao con có thể tùy tiện bỏ đi? Hơn nữa con đi thì có
ích gì? Con muốn tìm công tử Tương, lại không biết công tử Tương đang ở
trước mặt mình, đúng là hồ đồ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.