THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 131

“Tiếu Phong!” Nữ nhân ấy ánh mắt long lanh, chầm chậm đưa một bàn

tay mềm mại như ngọc về phía Vân gia, “lại ôm A Nhu đi.”

Vân gia toàn thân run rẩy, không cầm nổi vươn tay nắm chặt tay nữ

nhân ấy, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một ngắn hơn, cuối cùng ôm
chặt lấy nhau. Một đám mây trôi ngang bầu trời, che khuất mặt trăng, lập tức
khiến ánh trăng mờ đi. Dưới ánh trăng mông lung đó, hai người từ từ biến
thành một hình bóng mờ mờ tĩnh lặng. Lạc Văn Giai nhìn dáng hai người,
chợt cảm thấy ánh trăng đêm nay thật đẹp vô cùng. Gã ngưỡng mộ ngoảnh
mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn trộm hạnh phúc của hai người, chỉ cúi nấp
sau tảng đá chắn gió, thầm nghĩ xem mình có nên lặng lẽ rời đi để tránh cho
Vân gia khỏi khó xử.

Chờ thêm một lúc nữa, Lạc Văn Giai lại lén nhìn hai người thêm một

lần cuối cùng, thì thấy tư thế của họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn lặng lẽ
ôm chặt lấy nhau như thế. Gã đang định bỏ đi thì chợt cảm thấy có gì kỳ lạ.
Hai người ôm nhau hình như hơi quá lâu, đồng thời, Lạc Văn Giai còn nghe
thấy tiếng hơi thở của họ, dần dần trở nên gấp gáp hơn, giống các tù khổ sai
khi làm việc nặng không tự chủ được mà thở dốc hồng hộc. Tuy không có
kinh nghiệm nhưng gã vẫn nhận ra kiểu hít thở gấp gáp này vốn không liên
quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ.

Lạc Văn Giai bèn quay đầu nhìn kỹ lại, thấy hai thân thể đang ôm chặt

lấy nhau đó hơi run rẩy, nếu không phải có tiếng thở hổn hển nặng nề như
trâu của Vân gia, Lạc Văn Giai ắt hẳn đã nghĩ đây là phản ứng tự nhiên khi
tâm thần bị kích động.

“Á!” Hai người đột nhiên cùng kêu lên rồi tách nhau ra, chỉ thấy thân

hình người đàn bà kia lảo đảo như muốn ngã, một vệt máu tươi bất ngờ trào
ra từ khóe miệng loang trên tấm mạng che, đỏ rực cả mắt. Mặt Vân gia lại
trắng bệch, râu tóc đều run rẩy nhè nhẹ. Hai người đứng lặng trong giây lát,
hơi thở Vân gia dần lắng xuống. Lúc ấy lão mới thản nhiên nói: “A Nhu,
không ngờ muội đã luyện được Tiêu Hồn Thực Cốt công.”

“Đáng tiếc là vẫn không làm gì được Thiên Cổ Phong Lưu của huynh.”

Nữ nhân đó cười tiếc nuối, vuốt lại tóc mai hơi rối. “Sư huynh đừng trách A

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.