THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 143

“Báo tử! Báo tử! Mẹ nó, lại là Biệt tam

*

, mẹ cha nhà nó, tà môn thật!

Nhưng lão tử không tin tà, chơi lại!”

Người kia không dám quấy nhiễu hứng đánh bạc của đối phương nên

lẳng lặng lui sang một bên, tự gọi rượu thịt một mình ngồi hưởng thụ. Được
khoảng một bữa cơm, thì thấy đao khách trẻ tuổi đã thua sạch sẽ, tinh thần
chán nản rời khỏi chiếu bạc, cúi đầu thở dài liên hồi. Lữ khách ngồi chờ từ
nãy vội đứng dậy, bước tới chắp tay hỏi: “Xin hỏi tráng sĩ có phải là Kim
Thập Lượng?”

“Chính là ta.” Đao khách cảnh giác quan sát người mới đến. “Ngươi là

ai?”

Người kia nở một nụ cười đầy ý vị, đưa một túi gấm đến trước mặt

Kim Thập Lượng. “Tại hạ phụng mệnh chủ nhân, đem đến cho Kim tráng sĩ
ít tiền đánh bạc.”

“Ngươi biết giá của lão tử rồi chứ?” Đao khách lạnh lùng hỏi.

“Ai mà chẳng biết thân giá của Kim Thập Lượng ở Lạc Kỳ trấn.”

Người kia cười xòa. “Thù lao thấp hơn mười lượng vàng, Kim tráng sĩ chưa
bao giờ nhận cả.”

Thương nhân qua lại Lạc Kỳ trấn đều biết người trẻ tuổi mặt sẹo ấy

chính là đao khách giỏi nhất Lạc Kỳ trấn, chỉ có điều giá gã đặt ra quả thực
hơi cao, một lần ít nhất cũng phải trả mười lượng vàng, không bao giờ mặc
cả, vì vậy danh hiệu “Kim Thập Lượng” mới nức tiếng gần xa. Chỉ có điều y
vừa ham đánh bạc lại hay rượu, tiền kiếm được nhiều nhưng ném hết vào
chiếu bạc và bàn rượu, nên lúc nào trông cũng nhếch nhác như một tên đầu
đường xó chợ. Tuy liên tục thua tiền, nhưng gương mặt luôn bừng lên nét tự
tin đặc hữu của người trẻ tuổi, điều này khiến y hoàn toàn khác với đám vô
gia cư không nhà không cửa kia. Nhìn vẻ cung kính của đối phương, nét mặt
Kim Thập Lượng bất giác lộ vẻ đắc ý: “Được rồi, thế chủ nhân ngươi tìm ta
làm việc gì?”

“Có một việc thôi, chủ nhân nhà tôi hy vọng tìm được đao khách giỏi

nhất trong trấn thực hiện,” người kia nói nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.