đối đầu với Đường Môn rất khó, nhưng nếu như có thể làm cho Diệp gia sụp
đổ, thậm chí thế chỗ họ, Đường Môn và Ma Môn có thể trở thành liên minh
cũng không chừng.”
Vân Tương biết chuyện đã đến nước này, gã có muốn không nhận lời
cũng không được, liền gật đầu không chút do dự: “Tại hạ sẽ dùng hết khả
năng để hoàn thành tâm nguyện của Môn chủ.”
“Ta rất thích sự tự tin này của công tử,” Khấu Diệm cười nhẹ. “Lão phu
sẽ cung cấp đủ nhân lực vật lực chi viện cho công tử. Có điều là, mười tám
năm trước đây, lão phu từng thua người ta một canh bạc, Khấu mỗ đã thề
rằng chỉ cần khi nào người đó còn sống, người Ma Môn quyết không trở lại
Trung Nguyên nửa bước. Cho nên cao thủ bản môn không thể để công tử sử
dụng, duy chỉ có thể cung cấp cho công tử tiền bạc mà thôi.”
Vân Tương lộ vẻ kinh ngạc: “Không biết người đối đầu với Môn chủ là
ai? Sao lại có thể khiến người Ma Môn mười tám năm rồi không thể trở lại
Trung Nguyên?”
Trong mắt Khấu Diệm thoáng qua một chút tình cảm phức tạp, ngước
nhìn vào hư không, ảm đạm nói: “Là Tố Diệu Tiên của Thiên Tâm Cư. Năm
đó tuy nàng may mắn thắng được lão phu nhưng cũng tổn thương nguyên
khí nặng nề, từ đó nằm liệt trên giường, thực không khác gì phế nhân.
Nhưng đời này lão phu đã nợ nàng quá nhiều, không thể lại thất tín với nàng
được nữa. Cho nên chỉ cần ngày nào nàng còn sống thì ngày đó Ma Môn
không thể bước chân về Trung Nguyên được.”
Khấu Diệm nói đến chuyện bại trận mười tám năm trước mà nét mặt
không hề có chút ảo não, ngược lại trong ngữ điệu còn đầy sự tôn kính đối
với đối thủ đã đánh bại mình năm xưa. Vân Tương không khỏi ngẩn ngơ
xuất thần, không biết Tố Diệu Tiên ở Thiên Tâm Cư rốt cuộc là nhân vật thế
nào mà có thể khiến kẻ kiêu hùng như Ma Môn Môn chủ Khấu Diệm phải
tâm phục khẩu phục. Đang định hỏi rõ thì thấy Khấu Diệm xua tay, dường
như không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, đồng thời chuyển chủ đề câu
chuyện: “Tuy người trong Ma Môn không thể giúp cậu, nhưng may là trước