đến trước mặt lão quản gia. Lão quản gia nhìn khuôn mặt âm hiểm của đối
phương, kinh hãi kêu thất thanh: “Ngươi, ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Tên võ sư trẻ tuổi cười đắc ý: “Tiểu sinh Khấu Nguyên Kiệt, muốn
mượn cuốn Lã Thị thương kinh trong tay lão xem thử.”
“Ngươi, ngươi đừng hòng!” Lão quản gia quay người định chạy, chợt
thấy một ánh hàn quang lóe lên lướt qua đỉnh đầu, máu tươi phun ra như
suối, kế đó cả người gia đổ quỵ xuống đất. Võ sư trẻ tuổi kia liền đoạt cuốn
sách da dê từ tay lão quản gia, xem lướt qua rồi đắc ý huýt sáo một tiếng, cất
cuốn kinh thư, chắp hai tay chào Diệp Kế Hiên đang nằm liệt trên giường
nói: “Đa tạ! Cáo từ!”
Mắt nhìn Khấu Nguyên Kiệt cầm cuốn kinh thư nghênh ngang bỏ đi,
Diệp Kế Hiên hai mắt lộn ngược, một cục đờm đặc chặn ngang khí quản,
ngạt thở mà chết.
Khấu Nguyên Kiệt đẩy cửa bước ra, đang định rời khỏi chốn thị phi
này, bất ngờ cảm thấy sau lưng có sát khí ập tới. Y đang định rút kiếm giới
bị thì nghe thấy đằng sau có tiếng quát: “Không được động đậy!”
Sát khí trong chớp mắt đã khiến toàn thân y lạnh toát, Khấu Nguyên
Kiệt không dám vọng động, lờ mờ nhận ra giọng nói đó quen quen, bất giác
kinh ngạc kêu lên: “Kim Bưu? Ngươi muốn làm gì?”
“Đặt cuốn kinh thư xuống dưới đất, sau đó đi thẳng về phía trước,
không được quay đầu lại!”
“Dựa vào cái gì mà ta phải nghe ngươi?” Khấu Nguyên Kiệt cười gằn.
“Ngươi cũng có thể chơi một canh bạc, thử xem có thể thoát được lưỡi
đao này của ta hay không.”
Bàn tay đặt trên đốc kiếm của Khấu Nguyên Kiệt trở nên do dự. Nếu
chính diện giao đấu, y tuyệt đối không sợ tên đao khách này. Có điều, trong
tình hình hiện tại y lại không nắm chắc chút nào. Y thoáng trù trừ, tính cách
kéo dài thời gian: “Ngươi chẳng phải đã đi rồi sao? Vì sao lại quay lại?
Ngươi muốn quyển kinh thư này để làm gì?”