“Ta đếm đến ba, ngươi vẫn không nghe lời ta sẽ ra tay. Một! Hai!” Sát
khí càng lúc càng nồng đượm, xem ra đối phương tuyệt đối không nói
suông.
“Coi như ngươi lợi hại!” Khấu Nguyên Kiệt tức giận thả quyển kinh
thư rơi xuống dưới đất, cất bước đi về phía trước. Y biết lần này mình đã bị
người ta tính toán, hoàn toàn thất bại rồi, nên không hề do dự bước thẳng ra
cửa, đầu cũng không ngoảnh lại.
Ánh trăng vằng vặc, mặt đất mông lung, trong khu rừng bên cạnh đường
quan đạo ở ngoại ô, một cỗ xe ngựa đang lặng lẽ chờ đợi. Một bóng đen
nhanh chóng chui vào thùng xe, rồi tiếng cười sảng khoái của Kim Bưu cất
lên: “Đắc thủ rồi! Tất cả đều nằm trong tính toán của công tử cả!”
“Tốt! Lên đường!” Giọng nói bình tĩnh của Vân Tương cất lên. “Khi ra
khỏi thành không gặp phiền phức nào chứ?”
“Không hề! Kẻ Đường Môn muốn tìm là Đường Công Kỳ và Khấu
Nguyên Kiệt, chẳng ai thèm để ý đến một người vô danh tiểu tốt như ta.”
Kim Bưu nói đoạn vỗ vỗ vào vai phu xe. “Hơn nữa đã có Phong Nhãn lão đệ
sắp đặt mọi việc từ trước, việc rời khỏi thành hết sức thuận lợi.”
Phong Nhãn đang đánh xe quay đầu lại cười: “Công tử ra tay hào
phóng, Phong Nhãn đương nhiên phải làm hết khả năng. Hy vọng công tử có
cơ hội trở lại Thành Đô, để Phong Nhãn lại được làm việc cho công tử.”
Vân Tương thản nhiên cười: “Bây giờ sợ rằng Thành Đô đã bị Đường
Công Đức lật tung lên rồi, trong thời gian ngắn ta sẽ không trở lại, lão cũng
nên tránh đi vài ngày.”
Phong Nhãn cười hì hì đáp: “Công tử lo xa quá rồi, nhưng hạ lưu như
chúng ta mới thực sự là địa đầu xà ở Thành Đô, dù là Đường Môn cũng
chẳng làm gì được chúng ta đâu. Nhưng ra khỏi Thành Đô, lão hủ này lại
không thể giúp gì được cho công tử. Khắp đất Ba Thục này đâu đâu cũng có
thế lực của Đường Môn, mọi người nhất định phải thận trọng.”
Vân Tương cười nhẹ: “Ta không lo cho bản thân mình, ngược lại là lo
cho Đường Công Kỳ và Khấu Nguyên Kiệt, không biết họ làm thế nào mới