THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 328

Tô Minh Ngọc lắc đầu dứt khoát, biết rằng thúc phụ đứng trên lập

trường của tông chủ, hết lòng vì sự hưng thịnh suy vong của một gia tộc,
tuân thủ nguyên tắc của tổ tiên, nhưng vì sao bản thân mình lại phải chịu nỗi
đau khổ lớn nhất đời người này?

“Cháu cũng đi Dương Châu với thúc phụ đi.” Tô Kính Hiên khẽ thở

dài: “Đi gặp Thư cô nương lần cuối, tình cảm của hai người cũng phải có
đoạn kết.”

Tình cảm của chúng ta phải có đoạn kết. Tô Minh Ngọc cảm thấy tim

mình nhỏ máu. Vừa rồi là lần gặp cuối cùng với Á Nam. Vốn định trả lại
cho nàng viên đá chữ “tâm” gửi gắm chỗ mình, chấm dứt mối tình khắc cốt
ghi tâm này, nhưng Tô Minh Ngọc chưa từng thấy Á Nam đau đớn khóc
trong tủi nhục như vậy, chàng là chỗ dựa lớn nhất của Á Nam, chàng sao nỡ
nói nên lời.

Tô Minh Ngọc nhìn viên đá vũ hoa đang miết chặt trong tay, bất giác

nhớ lại lời thề sẽ trân trọng, yêu thương trái tim có một không hai này. Tô
Minh Ngọc chưa bao giờ ngờ vì yêu, lại chỉ có thể từ bỏ.

Tô Minh Ngọc thẫn thờ nhìn dòng người huyên náo trên đường phố

Dương Châu, lòng trống rỗng, như thể con tim bị ai đó khoét sâu một lỗ,
ròng ròng rỉ máu, chỉ để lại một khoảng không trống trải…

Trong Nam Cung phủ ở phía này thành Dương Châu, Nam Cung Thụy mang
tâm trạng vui vẻ đến an ủi ái tử, lão hào hứng đến cạnh giường Nam Cung
Phóng, nhẹ nhàng hỏi: “Phóng nhi! Chúng ta tìm thấy ả rồi, con muốn báo
thù thế nào? Nói cha nghe.”

Trong ánh mắt vô hồn của Nam Cung Phóng chợt lóe lên một tia lạnh

lẽo ác độc: “Con muốn ả làm thiếp!”

Nam Cung Thụy hiểu ngay dụng ý của con mình, thầm khen tâm cơ

của y. Lão đắp lại chăn cho y đầy trìu mến, gật đầu đáp: “Được! Cha đồng ý.
Tuy có chút khó khăn, nhưng cha nhất định giúp con hoàn thành tâm
nguyện!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.