THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 332

3

Chịu

tội

Đ

ại lao của Đề hình án sát ty Kim Lăng cũng ẩm thấp tối tăm không khác

gì đại lao Dương Châu. Khi Thư Á Nam uể oải thức dậy, nàng mới nhớ đã là
ngày thứ ba đến Kim Lăng. Thư Á Nam vốn nghĩ rằng đến Kim Lăng nàng
sẽ nhanh chóng được thả ra, nhưng đã ba ngày, chẳng những không thấy tin
tức gì, đến Tô Minh Ngọc cũng không đến thăm nàng. Nàng không giận
Minh Ngọc, nàng biết chàng đang bôn ba vì mình, vậy là đủ.

Nhờ Tô gia đứng ra, Thư Á Nam không phải chịu nhiều khổ sở trong

đại lao, điều kiện giam cầm ở đây tốt hơn Dương Châu rất nhiều. Không
những được giam một mình, bữa ăn còn rất phong phú, đến cai ngục cũng
rất khách khí với nàng, coi Thư Á Nam như một thượng khách đến nghỉ
chân. Thư Á Nam còn đang thấp thỏm trong dòng suy nghĩ rối bời, chợt có
tiếng động ở cửa lao, một tên ngục tốt giọng hiền hòa cất tiếng thông báo:
“Thư cô nương, có người đến thăm cô.”

“Minh Ngọc!” Thư Á Nam đứng phắt dậy, cặp mắt mong ngóng hướng

ra cửa. Một lão già lưng còng đang thong thả bước vào theo sau tên ngục tốt.
Đôi mắt to như hạt đậu xanh của lão ánh lên vẻ tinh minh, chòm râu dê lưa
thưa hơi bạc, cả người toát ra mùi hủ nho. Lão từ từ bước tới buồng giam
của Thư Á Nam, nhét miếng bạc vụn cho tên ngục tốt để gã đi, sau đó mới
lên tiếng: “Thư cô nương, lão hủ Văn Nhân Đạt, được ủy thác của Tô tông
chủ và Tô công tử đến thăm cô nương.”

“Minh Ngọc đâu? Sao huynh ấy không đến?” Thư Á Nam vội hỏi.
Lão già cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tô công tử là danh

sĩ ở Kim Lăng, được vạn người ngưỡng mộ, tất nhiên không thể tùy tiện đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.