THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 375

rồi tôi đã cố tình mang đến nhờ Chu lão bản bên cạnh xem qua, ông ta vào
Nam ra Bắc hiểu biết sâu rộng, ngân phiếu giả làm sao lừa được ông ta?”

“Nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, làm gì có chuyện tốt thế?” Tiền

tam nương bán tín bán nghi: “Ả lừa chúng ta thì sao?”

“Đó là Nam Cung thế gia, hào môn đếm trên ngón tay ở Giang Nam

này, lẽ nào lại lừa chút tiền còm của chúng ta?” Tiền chưởng quầy tỏ vẻ
khinh rẻ: “Hơn nữa tôi đích thân mang hàng đi, một tay giao tiền một tay
giao hàng, ả lừa thế nào? Ả chỉ biết phô trương phóng đãng, chứ ngốc như
con cừu non, nếu không phải thấy ả chẳng đáng tiền, tôi có đem bán ả đi ả
còn giúp chúng ta đếm tiền nữa kìa. Lừa tôi á? Cũng không xem chúng ta
làm nghề gì?”

Tiền tam nương vẫn thấy không yên tâm: “Hay chúng ta thử đi Dương

Châu trước, tìm hiểu kỹ gốc gác của ả đã?”

“Chỉ có bảy ngày giao hàng, nào kịp?” Tiền chưởng quầy vội nói: “Bà

yên tâm, lúc giao hàng tôi sẽ cẩn thận để ý hơn, tìm thêm hai tên giúp việc,
nhỡ phát hiện ả có vấn đề, tôi sẽ lôi hàng về ngay.”

Tiền tam nương nghĩ một lát, nói: “Chúng ta đâu có nhiều tiền nhập

hàng như thế? Ba trăm lượng, cả đời chúng ta còn chưa thấy nhiều tiền như
vậy.”

“Lần trước bán con cừu kia chẳng phải kiếm được ba mươi lượng à.”

Tiền chưởng quầy vội đáp: “Bà đi cầm thêm trang sức vàng đi, thế nào cũng
được thêm hai, ba mươi lượng nữa, cộng lại là thành năm, sáu mươi lượng
rồi, ta khất thêm chỗ nhập hàng, coi như cũng tạm đủ.”

“Trang sức là của mẹ tôi để lại, không được!” Tiền tam nương thiếu

điều nhảy cẫng lên.

“Đúng là tóc dài não ngắn. Không thả săn sắt sao bắt được cá rô?” Tiền

chưởng quầy lớn tiếng mắng: “Hơn nữa không phải bán đứt, đợi khi chúng
ta kiếm được tiền chuộc lại là xong. Bà đừng có tiếc ít trang sức đấy, cơ hội
một chốc kiếm được một trăm lượng không phải ngày nào cũng có đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.