THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 392

6

Mạc

gia

P

hía Nam thành là nơi tụ tập của những lao động nghèo, thợ thủ công, tạp

dịch đều sống ở đây. Không khí bốc mùi hôi nồng nặc thường thấy ở các
khu ổ chuột. Thư Á Nam theo thuật sĩ đoán mệnh vào trong hậu viện của
một quán trà ồn ã, nhìn thấy gã hán tử nhếch nhác mở cửa cho mình, Thư Á
Nam bèn hiểu tại sao họ nhằm vào nàng. Gã chính là tên cầm đầu đám du
thủ du thực nàng thuê giả làm hộ vệ ở lầu xanh đi bắt mình hôm trước.

“Mạc gia đã đợi cô nương từ lâu.” Gã hán tử cười hềnh hệch nói, đón

Thư Á Nam và thuật sĩ đoán mệnh kia vào rồi lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng u ám, không khí hỗn độn, một lão già gầy quắt mặc
chiếc áo bào cũ kỹ an nhàn ngồi trên ghế trúc, đôi mắt trắng đục mở trừng
trừng hướng thẳng vào Thư Á Nam, sắc mặt vô cảm. Thuật sĩ đoán mệnh
vội bước lên trước, khẽ giọng nói: “Mạc gia, người ông cần tìm đã tới.”

Lão già dửng dưng đáp “ừm” một tiếng, chỉ vào ghế bên nói: “Cô

nương, mời ngồi.”

Thư Á Nam theo lời ngồi xuống, nàng đã nhận ra tuy hai mắt lão mù

nhưng vẻ ung dung điềm đạm của lão khiến người khác không dám xem
thường. Thư Á Nam ngồi yên vị, lão già mới quay đầu sang hướng nàng, nói
giọng điềm nhiên: “Mạo muội mời tới, mong cô nương thứ tội.”

Thư Á Nam vốn dĩ đang thầm bực dọc vì sự uy hiếp của thuật sĩ đoán

mệnh, nhưng nghe câu thứ tội của lão, cơn giận lập tức biến mất, nàng liền
đáp: “Không sao, có thể gặp nhân vật như Mạc gia cũng không uổng chuyến
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.