THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 451

Rời khỏi chỗ ở của Mạc gia, Kim Bưu nghi hoặc hỏi: “Chúng ta phải đi

Thiếu Lâm trộm Dịch Cân Kinh và Đạt Ma Xá Lợi Tử thật sao? Phải biết đó
là Thiếu Lâm đấy!”

Vân Tương mỉm cười không để ý: “Trong mắt ta, không gì là không

thể.”

Trường ngựa Vạn Gia ngoại ô thành Hàng Châu là một trường ngựa lớn có
tiếng của Giang Nam, cũng là chợ buôn ngựa lớn nhất trong phạm vi trăm
dặm thành Hàng Châu. Thư Á Nam và Minh Châu quận chúa tới đây, không
khỏi hoa mày chóng mặt nhìn các loại ngựa có tiếng đến từ khắp nơi trong
nước.

“Con này hay! Đây là ngựa Đại Uyển, tốc độ nhanh nhất đấy! Con này

cũng không tồi, là loại ngựa chân ngắn của Bắc Mạc, bộ dạng tuy xấu nhưng
độ bền bỉ lại thuộc hàng đệ nhất thiên hạ!” Minh Châu nhắc tới ngựa liền
thao thao bất tuyệt không khác gì người trong nghề.

Thư Á Nam không tìm hiểu nhiều về ngựa, thấy con ngựa Đại Uyển to

lớn, dáng đẹp toan rút tiền mua thì phía sau chợt có người cất tiếng: “Loại
ngựa tồi tệ này sao có thể sánh được với hai vị cô nương?”

Thư Á Nam nghe vậy thầm kinh sợ, nàng vẫn đang giả nam trang mà

lại có người nhận ra. Thư Á Nam quay đầu nhìn, một lão già có khuôn mặt
hiền hòa đang nhìn nàng, nở nụ cười như có như không. Lão già trạc ngoại
ngũ tuần, tai to mặt béo đầy dầu nhẵn bóng, người khoác áo gấm đắt đỏ,
thoạt trông như một phú ông bình thường. Thế nhưng Thư Á Nam đã nhìn ra
ánh mắt sắc bén mà các phú ông quen ăn sung mặc sướng không thể có
trong đôi mắt sáng quắc của lão. Trong Thiên Môn tướng thuật đã ghi, người
có ánh mắt như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Thư Á Nam sinh lòng cảnh giác, quan sát đối phương, phát hiện lão già

này có gì đó rất quen. Nàng nhớ ra mình từng gặp lão ở Nhã Phong Lâu, lúc
đó chỉ nghĩ lão là khách bình thường, vì vậy không để ý, chẳng ngờ đối
phương lại theo nàng tới đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.