THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 456

không thấy, Thiếu Lâm đúng là thứ không ra gì! Dù gì tiền cũng đã bỏ rồi,
chúng ta dạo một vòng xem đi, muội mới lần đầu đến Thiếu Lâm thôi!”

Hai người đi tới Đại Hùng Bảo Điện, bên ngoài điện bày một hàng cây

nhang to bằng bắp tay, dài khoảng hơn ba thước. Họ chưa từng thấy cây
nhang nào to như vậy, Minh Châu bèn hỏi hòa thượng ở đó: “Đây là gì?”

“Đây là cao hương của Phật Môn!” Hòa thượng ấy liền đáp. Minh Châu

vừa nghe đã hiểu ngay: “Đốt cao hương mà người ta hay nói chính là cái này
phải không?”

Vị hòa thượng gật đầu, cười đáp: “Công tử thật có Phật duyên. Cao

hương này phải có công đức lớn mới được đốt, hai vị công tử có muốn đốt
một cây không?”

“Được đấy!” Bản tính trẻ con trỗi dậy, Minh Châu lập tức hứng khởi

cầm một cây: “Đốt đi đốt đi, ta cũng đốt một tuần cao hương!”

Hòa thượng liền giúp Minh Châu đốt nhang, chỉ dẫn nàng cầu nguyện

trước mặt Phật tổ, cuối cùng cắm nén cao hương ấy vào vạc đỉnh ngoài điện.
Minh Châu dâng hương xong quay người đi thì bị hòa thượng chắp tay cản
lại: “Công tử còn chưa trả tiền nhang đèn.”

Minh Châu hiểu ý gật đầu, rút mấy miếng bạc vụn cho vào hòm công

đức, hòa thượng đó vẫn không nhường đường, cười hiền hòa nói: “Công tử,
công đức là công đức, nhang đèn là nhang đèn. Tiền một cây cao hương là
mười lượng bạc, công tử lẽ nào không biết?”

“Cái gì?” Minh Châu há mồm trợn mắt: “Đốt một nén nhang mà đòi

mười lượng bạc.”

Hòa thường nọ vẫn mỉm cười hiền hòa như cũ: “Cây nhang này dĩ

nhiên không đáng giá mười lượng, nhưng nếu là thắp cầu Phật tổ, để Phật tổ
phù hộ công tử đạt được tâm nguyện thì mười lượng bạc không đắt chút
nào.”

“Không đắt cái con mẹ ngươi!” Minh Châu không kìm được ngoác

miệng chửi lớn: “Chỉ một cây nhang mà đòi mười lượng bạc, sao ngươi
không đi cướp đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.