THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 459

bậc theo con đường lên núi. Y nhìn dán vào Thư Á Nam, mắt không hề
chớp. Thư Á Nam vờ như không thấy, né tránh ánh mắt y, nhưng cuối cùng
vẫn không đành, nàng lén nhìn lại.

Hai người đi về phía nhau, bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng

dừng lại cách nhau mấy bước, Thư Á Nam cuối cùng cũng điềm nhiên nhìn
thẳng vào mắt đối phương. Nàng biết, bất luận mình có giả trang thế nào
cũng không lừa được cặp mắt người ấy.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu không nói. Minh Châu hiếu kỳ

theo dõi, hết nhìn bên này lại đến bên kia, không biết tại sao Thư Á Nam đột
nhiên kỳ lạ như vậy. Vị công tử áo trắng kia im lặng mãi, cuối cùng cũng cất
tiếng: “Muội… vẫn khỏe chứ?”

“Ta rất khỏe, còn huynh?” Thư Á Nam lạnh nhạt trả lời.
Công tử áo trắng do dự một lát rồi nói: “Ta… đã đính hôn, tháng sau sẽ

cử hành đại lễ.”

“Chúc mừng.” Thư Á Nam cười nhạt. Nàng đột nhiên nhận ra khi nghe

tin y sắp thành thân, lòng nàng tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng. Tình
cảm trong quá khứ mãnh liệt là thế, yêu đến mê đắm tâm hồn, hận đến thấu
buốt xương tủy, vậy mà sau khi trải qua bao đắng cay khổ nạn lại trở nên
nhạt nhẽo như gợn mây phía chân trời, như giấc mộng mùa xuân xa vời, cơ
hồ chẳng đọng lại chút dấu tích nào.

Ánh mắt công tử áo trắng chứa đầy cảm xúc phức tạp, gã dường như có

rất nhiều lời muốn thổ lộ, nhưng đến cuối cùng chỉ nói: “Mười chín tháng
sau mong muội sẽ tới.”

“Cố gắng thôi.” Thư Á Nam lập lờ đáp. Công tử áo trắng gật đầu, tiếp

tục bước lên trước dù trong lòng còn luyến lưu. Thư Á Nam thở phào nhẹ
nhõm, tựa như đã trút bỏ được nỗi lòng.

Minh Châu tò mò nhìn theo bóng công tử áo trắng: “Người đó là ai?”
Thư Á Nam thản nhiên như không, đáp: “Một bằng hữu đã lâu không

gặp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.