THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 467

quyển tập ở trạng thái lật mở, bên trên ngoằn ngoèo tiếng Phạn. Không cần
các tăng nhân giới thiệu, Thư Á Nam cũng biết đây chính là hai thứ nàng
đang muốn có.

“Đây chính là Dịch Cân Kinh và Xá Lợi tử à?” Minh Châu khẽ xì xầm,

giọng nói thoáng vẻ thất vọng: “Dịch Cân Kinh thì toàn chữ giun dế, nhìn
mãi chả hiểu, Xá Lợi tử càng chẳng ra gì, còn không đẹp bằng cái hộp
đựng.”

Hai người nói chuyện, toan đến gần chợt thấy một trường côn đâm ra

trước mặt, ngang ngược chặn đường họ. Một võ tăng đỡ ngang trường côn
của Thiếu Lâm, mặt lạnh tanh nói: “Thí chủ, xin đứng ngoài vạch đỏ để
chiêm ngưỡng thánh vật.”

Thư Á Nam cúi đầu nhìn mới phát hiện phía dưới có một sợi thừng đỏ

kéo căng, cách bàn thờ chừng năm thước. Nàng đành đứng phía ngoài cự ly
ấy nhìn hai thánh vật của Thiếu Lâm, lòng thầm gằn tiếng: “Ta nhất định sẽ
lấy bằng được chúng!”

Trên bàn dài kê hai bên còn bày các bản sao chép bảy mươi hai tuyệt

kỹ Thiếu Lâm. Minh Châu đã mất hứng với hai món thánh vật kia, nàng bèn
đi xem những bí kíp ấy một vòng rồi quay lại nhỏ giọng nói với Thư Á
Nam: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng mua mấy quyển bí kíp Thiếu Lâm nhé, không
chừng có thể học được chút công phu thật đấy.”

Thư Á Nam qua hỏi giá tiền, rẻ nhất cũng mất năm mươi lượng bạc!

Nàng bất giác há hốc miệng cứng họng kéo Minh Châu đi. Tuy tiền không
thiếu, nhưng cũng không thể để tùy ý Minh Châu chà đạp.

Minh Châu bị kéo ra khỏi Đạt Ma Đường lòng rất không vui, nhưng

ngẩng đầu nhìn thấy một thư sinh đang mỉm cười bước tới, nàng đỏ mặt cúi
gằm, chân ríu lại không bước nổi nữa.

Thư Á Nam cũng đã nhìn thấy gã, nghe gã thấp giọng châm chọc:

“Trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thám thính xong rồi không biết
Thư cô nương có diệu kế gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.