THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 474

đường cũ kỹ ấy, lòng thầm ca ngợi: “Đây… có lẽ mới chính là ý nghĩa của
Phật Đà mở lòng từ bi, phổ độ chúng sinh chăng?”

“Sư phụ! Sư phụ! Tĩnh Không sư phụ!” Buồng trong chợt vang lên

tiếng khóc thảm thiết của A Nghị, Vân Tương vội đi vào, thấy trong gian
phòng giản dị là một lão tăng cao tuổi râu tóc bạc phơ, khuôn mặt khô đét
đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mấy lão già tàn tật quỳ bên cạnh ông, ai
nấy đều rớm lệ, khóc không thành tiếng. Hơi thở của lão tăng chỉ còn thoi
thóp, đã ở vào thời khắc lâm chung nhưng ông vẫn gắng gượng giữ hơi thở
cuối, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm vào hư không, dường như có tâm
nguyện chưa hoàn thành để viên tịch.

Vân Tương lặng lẽ đến trước mặt lão tăng, khẽ giọng hỏi: “Đại sư, ông

vẫn còn tâm nguyện chưa nói?”

Lão tăng lẩm bẩm trong miệng, tiếng nhỏ như kiến: “Trên đời này có

thể không có Đạt Ma Đường, La Hán Đường, thậm chí Thiếu Lâm Tự,
nhưng không thể mất Tế Sinh Đường.”

Lòng Vân Tương dâng trào một nhiệt huyết không thể kìm nén, như

nhận thần dụ, gã lặng lẽ quỳ xuống trước mặt lão tăng, nhìn thẳng vào đôi
mắt đục lòa của ông, khẽ nói: “Đại sư, Vân Tương nguyện tiếp nhận Tế Sinh
Đường trong tay ông, để nó mãi mãi lưu truyền hậu thế!”

Ánh mắt mông lung của lão tăng dần dần ngưng đọng ở Vân Tương,

bốn mắt nhìn nhau, họ dường như xem thấu tâm khảm đối phương chỉ qua
ánh mắt. Gương mặt tàn úa của lão tăng hiện ra một nụ cười trang nghiêm
như Phật, tựa hồ đã tìm được truyền nhân y bát trong đời mình, ông khẽ thở
phào như trút được gánh nặng: “Lão nạp rốt cuộc đã đợi được ngươi rồi!”

Vân Tương thành kính đón nhận chiếc chìa khóa lốm đốm vết gỉ từ tay

lão tăng, khẽ khàng đáp: “Đại sư yên tâm, ta sẽ để Tế Sinh Đường phát
dương quang đại trong tay mình.”

Lão tăng trút hơi thở dài rồi từ từ khép đôi mắt lại, đầu chầm chậm

ngoẹo sang bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.