THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 493

Hán tử đó vội khom người nhường đường, chắp tay nói với cô nương

ấy: “Tiểu nhân tuân lệnh.”

Lão Lưu lấy can đảm bước lên tầng hai, vừa tới đã bị thiếu nữ kia kéo

ngay vào phòng, hỏi gấp: “Thứ đó đâu?”

“Tiền đâu?” Lão Lưu chìa tay ra, đến khi thiếu nữ đặt ngân phiếu một

trăm lượng vào tay lão, lão mới chịu lấy ra bọc đồ trong ngực áo, dâng hai
tay tới trước mặt thiếu nữ. Bọc đồ tuy đã được rửa sạch, nhưng vẫn để lại
mùi thối nồng nặc, thiếu nữ bịt mũi lấy khăn tay nhận lấy bọc đồ, sau đó ra
hiệu cho lão Lưu lui ra.

Lão Lưu nhảy chân sáo vui vẻ xuống tầng, toan tìm chỗ uống rượu thì

một lão già trong góc tối như loài chó săn lao vút tới, kéo lão sang một bên,
nhìn thẳng mắt lão Lưu hỏi: “Vừa rồi ngươi đã đưa gì cho hai vị cô nương
ấy?”

Ánh mắt lão già sắc bén như dao găm khiến toàn thân lão Lưu ngứa

ngáy khó chịu, trực giác mách bảo lão nói thật sẽ tốt hơn, nghĩ vậy lão bèn
trả lời: “Là một bọc đồ vớt lên từ hố phân, hai cô nương ấy cho ta một trăm
lượng để ta vớt lên. Nói là lúc trước vào Thiếu Lâm Tự dâng hương thì bất
cẩn đánh rơi xuống hố phân.”

Lời vừa dứt, lão già lướt đi như một cơn gió, nhanh như loài chó săn

đang truy kích con mồi.

Trong gian phòng ở tầng hai, Minh Châu một tay bịt mũi, một tay cầm bọc
đồ, phấn chấn gọi với vào buồng trong: “Tỷ tỷ, đồ của chúng ta đã đến rồi!”

Thư Á Nam từ gian trong bước ra, vừa thấy hình dạng bọc đồ, vẻ mặt

mừng vui lập tức biến thành kinh ngạc vạn phần: “Đây không phải bọc đồ
đó!”

Lời vừa dứt, cánh cửa đột nhiên bật ra, Liễu Công Quyền lướt vào như

gió đoạt lấy bọc đồ, đắc chí giơ trước mặt Thư Á Nam: “Đây là cái gì?”

Thư Á Nam mặt mũi tái mét, cắn răng không nói một lời. Minh Châu

phẫn nộ quát: “Liễu Công Quyền ngươi to gan lắm, dám tự tiện xông vào
khuê phòng của bản quận chúa! Người đâu! Người đâu mau tới đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.