THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 66

Tiễn hai người kia ra cửa, Nam Cung Phóng bất giác đưa viên đá vũ

hoa trong tay mình lên quan sát kỹ lưỡng, chỉ thấy trên bề mặt óng ánh trắng
muốt như ngọc của nó có một đường hoa văn tự nhiên, rất giống với chữ
“tâm” viết theo lối thảo. Giữa viên đá có khoan lỗ nhỏ, một sợi dây đỏ
xuyên qua tạo thành một chiếc vòng cổ. Tuy viên đá này chẳng đáng một xu
nhưng cũng rất hiếm gặp. Nam Cung Phóng đắc ý đưa viên đá lên mũi hít
ngửi, lờ mờ cảm nhận được mùi u hương còn sót lại. Y cẩn thận cất viên đá
đi, rồi cao giọng gọi: “Người đâu!”

Một tên tùy tùng nghe tiếng chạy vào, lại thấy Nam Cung Phóng dặn:

“Chuyển lời của ta đến Phí tri phủ, bảo lão không cho bất cứ ai vào thăm
Lạc Văn Giai.”

Trong ngục tối chẳng biết ngày đêm, Lạc Văn Giai chỉ có thể dựa vào số lần
người ta mang cơm đến để tính ngày tháng. Đã hơn mười ngày trôi qua, từ
lần thụ hình trước đến nay gã vẫn chưa bị gọi lên thẩm vấn lần nào, mẹ và
Di nhi cũng chẳng đến thăm, dường như gã đã bị người đời hoàn toàn quên
lãng, ngoài hai tên ngục tốt thay phiên nhau đưa cơm thì gã chẳng gặp bất cứ
một ai. Mà cả hai người sống hiếm hoi ấy, cũng chẳng buồn để ý đến những
lời chất vấn hỏi han hay chửi bới ầm ĩ của Lạc Văn Giai, tựa hồ như coi gã
là con dê sắp bị mổ thịt rồi vậy, tình cảnh ấy khiến Lạc Văn Giai cơ hồ
muốn phát điên lên. Lúc này, gã thà bị người ta tra tấn, còn hơn là bị lãng
quên thế này.

Những vết thương trên người đã liền miệng, Lạc Văn Giai đã có thể

gắng gượng ngồi dậy. Một hôm, gã đang đếm số vạch khắc tính ngày tháng
trên bức tường đá để giết thời gian, thì chợt nghe tiếng cửa ngục mở lách
cách, một tên ngục tốt cầm đèn lồng bước vào. Lạc Văn Giai phấn chấn tinh
thần, giờ vẫn chưa phải lúc đưa cơm, hơn nữa gã còn nghe ra được, ngoài
tiếng bước chân của ngục tốt còn có tiếng bước chân của một người gã chưa
từng nghe thấy, trong lòng bất giác nảy ra một tia hy vọng mới.

Một lão già thấp lùn lọm khọm xuất hiện trước mặt Lạc Văn Giai, tên

ngục tốt được lão ngầm ra hiệu, tự động lui đi. Lão đứng ngoài cửa nhìn Lạc
Văn Giai, Lạc Văn Giai quan sát lại lão với ánh mắt đầy cảnh giác. Vừa nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.