THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 694

cười thuần khiết như đứa trẻ. Nhìn nhị công tử Nam Cung gia cười sảng
khoái như vậy, gã bất giác thầm than: “Không ngờ Nam Cung thế gia cũng
có một người đáng yêu thế này.”

Đến khi rời khỏi Nam Cung phủ, Vân Tương và Tô Minh Ngọc đã say

túy lúy. Tuy trước đây Nam Cung Giác chưa từng uống rượu, nhưng hôm
nay để tiếp Vân Tương và Tô Minh Ngọc, y cũng đã uống say mèm. Lần
đầu tiên y phát hiện ngoài luyện kiếm còn có thứ khiến con người ta phấn
khích hơn nữa.

Vân Tương và Tô Minh Ngọc rời khỏi Nam Cung phủ, đi tới ngã tư

đầu phố ồn ào. Vân Tương đột nhiên dừng bước, quay sang nói với Tô Minh
Ngọc: “Tô huynh, đa tạ huynh đã giúp đỡ, chuyện của ta đã có đoạn kết,
chúng ta chia tay từ đây đi.”

Tô Minh Ngọc vội hỏi: “Huynh không cùng ta về Kim Lăng?”
Vân Tương thản nhiên đáp: “Ta ở lại Dương Châu có chút chuyện

riêng.”

“Có cần ta giúp đỡ không?” Tô Minh Ngọc lại hỏi. Vân Tương khẽ lắc

đầu: “Tô huynh là quân tử, ta không muốn huynh lún quá sâu vào hố tiểu
nhân.”

“Huynh mắng ta không bằng?” Tô Minh Ngọc đấm Vân Tương một

cái, lòng biết với tính cách của Vân Tương sẽ không đời nào để bằng hữu
dính vào chuyện khó xử, y đành căn dặn: “Vậy ta về trước, bản thân huynh
phải hết sức cẩn thận. Nếu gặp bất trắc, Nam Cung Giác là bằng hữu có thể
tin cậy.”

Vân Tương cảm động gật đầu: “Huynh yên tâm về đi, ta sẽ chăm sóc

bản thân.”

Mắt nhìn Tô Minh Ngọc thúc ngựa xa dần, Vân Tương đột nhiên cảm

thấy áy náy. Gã tiễn Tô Minh Ngọc đi, không hoàn toàn vì tránh y khó xử,
mà biết rằng chuyện tiếp theo đây gã sẽ làm, với tính cách của Tô Minh
Ngọc hẳn không những không giúp mà còn ngăn cản. Gã đành thầm nói với
Tô Minh Ngọc một tiếng xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.