THIỀN MỘNG - Trang 115

- Là sao?

- Sau khi cúng trình ma thuốc anh được giữ lại một tháng. Hàng ngày

theo ông thầy mo vào rừng. Thuốc là lá cây. Quơ tay đâu cũng có thể hái
được. Đó là một vùng núi cao. Những ngôi nhà sàn nằm chênh vênh trên
vách núi. Dòng suối chảy hoang sơ. Con người cũng hoang sơ. Không có
quá nhiều nỗi bận tâm. Có những người đàn bà sáng sáng địu gùi đi núi. Có
những cô gái tắm suối ngực trần. Họ ăn cơm nếp nương với cá suối nướng.
Buổi tối đốt lên một đống lửa lớn giữa nhà ngồi hút điếu ục và nói chuyện
cho hết đêm. Trong anh bật ra câu hỏi: Thành phố và mảnh đất hoang sơ
này đâu mới là cuộc sống đích thực. Và anh chịu không thể có câu trả lời.

Cô chăm chú nghe anh kể. Khi anh kể xong cô thốt lên:

- Em chưa một lần đặt chân lên miền núi. Chẳng lẽ có những nơi như

thế thật sao?

Anh gật đầu:

- Thật. Thế giới này rộng lắm. Chẳng qua đôi chân chúng ta không dứt

khỏi những thứ vướng víu để bước đi mà thôi.

- Lúc ra khỏi đây, em muốn anh đưa em đến đó một lần được không?

Anh gật đầu:

- Được. Bởi nơi đó mặc dù không thuộc về anh song anh sẽ còn trở lại.

Khi anh dắt xe ra khỏi cổng trời bất chợt đổ một cơn mưa. Không có

chỗ trú nên anh cứ thế phóng xe đi. Gần về đến thành phố thì tay chân đã
lạnh cóng. Anh quyết định tạt xe vào một quán nước ven đường gọi một
cốc cà phê đen nóng - thứ đồ uống mà anh nghiện. Cô chủ quán mang cà
phê ra cho anh rồi bỏ vào sau quầy với gã bạn trai. Gã bạn trai xốc cô lên
lòng mình rồi vục mặt vào ngực. Cô gái liếc nhanh về phía anh một cái rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.