THIỀN MỘNG - Trang 21

- Vậy sao, tôi thì lại không nghĩ thế. Xã hội nhiều cái buồn cười lắm.

Sống trong đó con người cũng phải biến mình thành buồn cười cho hợp.

Hữu phì cười về cái lý khác người của cô. Cô cũng cười rồi nói:

- Anh có hút thuốc không, cho tôi xin một điếu?

Hữu rút một điếu ba số đưa cho cô. Có lẽ đó là lần hai người trò

chuyện cởi mở nhất.

Hữu phải thừa nhận cô có thân hình rất đẹp. Cặp vú căng mọng vểnh

lên. Hữu rất thích nhìn chằm chằm vào cặp vú đó. Có lúc Hữu choáng
ngợp, run rẩy bởi cảm xúc dồn về ào ạt, không sao kiểm soát nổi. Lúc đó,
cô thường ngồi nhìn qua cửa sổ với ánh nhìn vô hồn. Cũng có lần cô lại bên
ghì đầu Hữu vào ngực.

Sau mỗi buổi cô ngồi mẫu, lúc ra về, nhìn qua cửa sổ, Hữu thường

thấy có một người đàn ông ăn vận lịch sự đậu xe chờ sẵn. Hôm nào anh
cũng đứng nhìn người đàn ông mở cửa cho cô bước lên xe rồi chiếc xe
khuất sau ngã tư mới trở vào nhà thu dọn giá vẽ và thuốc màu.

Rồi một hôm cô bảo Hữu có thể đi cùng cô ta không. Hữu hỏi, đi đâu.

Cô ta nói, đến nhà tù. Người mà cô cùng Hữu đến thăm là một người đàn
ông hơn Hữu vài tuổi. Khuôn mặt lì lợm chứng tỏ thuộc hàng anh chị. Hữu
không vào mà ngồi chờ hai người nói chuyện. Hữu thấy cô khóc nhiều.
Trên đường về cô nói:

- Anh ta hỏi anh là người thế nào? Làm gì?

- Cô bảo sao?

- Tôi nói anh là người tốt. Làm họa sĩ. Tôi đang làm mẫu cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.